Old school Swatch Watches
Anh Chàng Xấu Tính

Anh Chàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 7.00/10/288 lượt.

cảm thấy rất khó chịu, cái gì mà

hoàng tử, cái gì mà đệ nhất mĩ nam – những danh hiệu kiểu này mà giáo sư cũng

nghĩ ra được. Thật là…

Hàn Tử Hiên đặt tay lên trán, mỉm cười bất lực, tự nói với bản thân – mình

không phải hoàng tử, không bao giờ là hoàng tử. Anh không bao giờ tin vào

truyện cổ tích. Nhưng, có một cô bé từ nhỏ đã nói em thích làm công chúa. Cô bé

đó còn nói, khi em lớn lên sẽ có một hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón em. Đúng

thế, nhưng đó là câu chuyện của rất nhiều năm trước đây…

Hoa Lạc Lê lặng lẽ cúi đầu, buồn bã thở dài.

Bởi vì Hàn Tử Hiên ngồi hàng ghế đầu, cô ngồi hàng ghế cuối, khoảng cách giữa

hai người là mười vạn tám nghìn dặm từ thiên hà xuống đáy biển.

“Haiz, Lạc Lê, bọn mình ngồi ở cuối thế này, khoảng cách xa thế này chẳng nhìn

được gì.” Lộ Lộ chớp chớp mắt nhìn sang Lạc Lê, bàn tay mũm mĩm xoa xoa cái cằm

đầy đặn, thở dài.

“Liệu đứng lên xem có rõ hơn không nhỉ?” Lạc Lê kỳ thực cũng đang buồn bực

trong lòng nhưng rồi cô lại nghĩ, không nhìn thấy anh cũng là một điều hay bởi

vì bộ não cô tha hồ dùng đến trí tưởng tượng. Anh ngồi ở trước cô không xa, có

thể ngồi đằng sau bí mật ngắm nhìn anh như thế này, cô thật sự cảm thấy vui

sướng và hạnh phúc.

Giáo sư Kim thuyết giảng những gì Hoa Lạc Lê đều không nghe được và cũng không

muốn tìm hiểu. Trong mắt cô chỉ hiện lên màu nâu vàng ấm áp. Không ngờ Hàn Tử

Hiên nhuộm tóc màu nâu vàng lại gây ngạc nhiên đến thế. Mái tóc anh rõ ràng là

được nhuộm nhưng nhìn lại rất tự nhiên, không hề gây cảm giác nhức mắt khó

chịu, ngược lại nó toát lên khí chất cao quý và thuần khiết, giống như hoàng tử

sinh ra là để cưỡi bạch mã.

Trước mặt đưa đến một tờ giấy nhỏ, yêu cầu bọn họ viết cái gì đó. Tuy nhiên khi

giáo sư Kim đọc đến tên Hoa Lạc Lê, cô mới bị Lộ Lộ làm cho thức tỉnh. Lộ Lộ

đáng chết ra tay cũng thật mạnh, cấu tay cô đến chảy máu mất. Hoa Lạc Lê trừng

mắt lườm Lộ Lộ:

“Á!!! Cậu làm gì thế, định ám sát tớ đấy à?”

“Cậu đang mải nghĩ gì à, giáo sư hỏi bài, gọi tên Hoa Lạc Lê đến mười mấy lần

rồi… Còn nữa, đừng có nhận là bạn tớ, mất mặt quá đi…” Lộ Lộ không ngừng thì

thầm bên cạnh.

“Hả, thế à? Trời ơi, không biết mình bị sao nữa…” Hoa Lạc Lê đứng ngẩn ra,

không biết xảy ra chuyện gì nữa.

“Cô bạn nhỏ này là Hoa Lạc Lê phải không?” Giáo sư Kim cất giọng hỏi.

“Vâng… vâng ạ.” Hoa Lạc Lê vội vã gật gật đầu, không hiểu tại sao giáo sư lại

gọi cô đứng lên.

Hoa – Lạc – Lê, ba chữ này làm trái tim Hàn Tử Hiên đập lỡ một nhịp. Anh không

kìm được, quay đầu nhìn về phía sau: đang đứng ở hàng ghế cuối là một thiếu nữ

mặc váy xanh, áo trắng. Kí ức tuổi thơ như nước trong nguồn nhẹ nhàng chảy ra.

“Bạn Hoa Lạc Lê, câu hỏi mà bạn viết ra có vẻ không liên quan đến nội dung tiết

học ngày hôm nay. Bây giờ tôi sẽ đọc to cho cả lớp ta cùng nghe… Bạn viết rằng: Hàn

Tử Hiên, anh là hoàng tử trong truyện cổ tích, cưỡi bạch mã, băng ngàn lội suối,

tiến thẳng đến trước mặt em…
” Giáo sư Kim

không khách khí đọc to những dòng chữ trên tờ giấy mà ông đang cầm trên tay.

Cuối cùng cô cũng đã biết chuyện động trời này là gì, bây giờ phải giải thích

sao với cả lớp đây? “Haizz! Đây là… tại sao lại như vậy… xấu hổ chết mất! Trời

ơi, đất ơi, mau nứt ra một lỗ cho con chui xuống!” Hoa Lạc Lê thầm khấn.

Cả hội trường bật cười, còn Hoa Lạc Lê đã mất hết phản ứng, đầu óc trống rỗng,

đứng đần thối ra, mặt đỏ bừng đến mang tai.

“Lạc Lê! Đến thư tình viết cho Hàn Tử Hiên cũng mang nộp cho giáo sư Kim. Việc

như thế, thật chỉ có cậu mới làm được… Nhưng mà theo tớ, chuyện này thực sự rất

ngộ nghĩnh đấy…” Lộ Lộ thò tay xuống gầm bàn, kéo kéo váy cô, thì thầm bình

luận.

Hoa Lạc Lê lườm lườm Lộ Lộ, giờ là lúc nào rồi mà còn đùa được.

“Được. Bây giờ lấy đó làm đề tài, bạn hãy làm một bài thơ. Nếu làm được, chuyện

lần này tôi sẽ không truy cứu nữa…”

Giáo sư Kim giơ tay phải ra rồi khẽ nghiêng người hài hước phác một cử chỉ “xin

mời”. Hàn Tử Hiên ngồi hàng ghế đầu khẽ đứng dậy, với lấy hộp đàn vĩ cầm, đi

lên bục giảng, anh nhẹ nhàng mở hộp đàn được điêu khắc cầu kỳ, lấy ra cây vĩ

cầm quý. Chỉ là một động tác bình thường mà sao anh thực hiện nó duyên dáng đến

vậy. Mới là đoạn dạo đầu, âm thanh vang lên như điên như say, Hoa Lạc Lê cảm

thấy như có một làn hương hoa đưa tới, là hương của hoa hồng, của một vườn hoa

hồng, tiếng đàn sao có thể làm được những chuyện thần kì như thế?

Hoa Lạc Lê từ xa nhìn về phía anh, nước mắt tự nhiên tuôn chảy, cuối cùng cũng

hiểu ra vì có anh nên mới thấy ong bướm, vì có anh nên mới thấy hương hoa, càng

bởi vì có anh cho nên mới có hoàng tử cưỡi bạch mã.

Tiếng đàn ngân nga, thấm đẫm cảm xúc tinh tế, như sương buổi sớm, long lanh,

long lanh. Hàn Tử Hiên chơi đàn mà không biết vì sao anh làm thế, chỉ là nhìn

thấy cô gái đó, anh liền nảy ra ý muốn chơi đàn. Anh chỉ biết, khi anh kéo vĩ

cầm, đã có một con bướm thật đẹp bay tới gần.

Dưới ánh sáng mặt trời, đôi cánh bướm trong suốt như thủy tinh bay tới vườn

hồng rồi nhẹ nhàng đậu xuống cánh hoa đỏ thắm.

Lúc này anh chỉ nghĩ, mình phải chơi đàn, để th