
ghỉ ngơi thì đã bị cô bạn Trương Lộ
Lộ kéo tới khoa Âm nhạc nghe giảng.
“Lộ Lộ, cậu lôi tớ đến đây làm gì?”
Hội trường khoa Âm nhạc lúc này đang rất đông người, tiếng cười nói ồn ã tạo
thành bầu không khí náo nhiệt như muốn nổ tung. Khoan đã, hội trường này chẳng
phải là nơi đến để thưởng thức âm nhạc hay sao?
“Im miệng! Mau tìm chỗ ngồi đi. Tớ làm thế này là vì cậu đấy, đồ ngốc!”
Lộ Lộ thở hổn hển, lách thân mình mũm mĩm qua đám đông, từng bước từng bước…
chậm rãi nhích về phía trước, không ít mệt nhọc nhưng vẫn hăng say như con gấu
Bắc Cực mải mê lặn ngụp dưới đáy nước lạnh giá để tìm bắt cá.
“Mau qua đây, kiếm một vị trí tốt để còn quan sát hotboy.”
Dường như cảm thấy nói còn chưa đủ, Lộ Lộ ra sức nháy nháy mắt ra hiệu với Hoa
Lạc Lê, điệu bộ cứ như một đôi gấu nhấm nháy nhau đi ăn trộm mật vậy.
“Lộ Lộ, tớ có việc bận bây giờ.”
Hoa Lạc Lê không muốn chạm mặt ác quỷ Hàn Tử Ngang ở đây. Cho dù cậu ta có
giống hệt Hàn Tử Hiên thì cũng không thể thay đổi được chuyện cậu ta là hung
thần của cô, hôm qua cô vừa bị đuổi ra khỏi trường, thật sự hôm nay không muốn
gây họa một lần nữa. Thật đen đủi, còn chưa kịp lánh đi đã chạm mặt, cứ như là
oan gia ngõ hẹp vậy, chỉ còn biết trách số cô sao quá đen đủi, hu hu…
Còn nữa, bà ngoại từng nói với cô, tặng chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng
cho người mình thích, đợi khi hoa nở hết, mơ ước sẽ trở thành hiện thực.
Cho nên, mấy hôm nay Hoa Lạc Lê đều cắt về rất nhiều hoa hồng. Khu vườn dưới
chân núi phía sau học viện trồng vô số loại hoa hồng, đủ loại màu sắc, chiều
nào cô cũng đến cắt hoa.
“Nhớ mời tớ ăn piza vì tớ đã giúp cậu một việc lớn, không ở lại, cậu nhất định
sẽ hối tiếc, vì hotboy không ai khác chính là Hàn Tử Hiên đấy!”
Bỏ qua đoạn đầu, chỉ ba chữ Hàn – Tử – Hiên đã đủ khiến đồng tử Hoa Lạc Lê chầm
chậm mở to hết cỡ rồi lại nhanh chóng thu nhỏ lại, những gì bị đào sâu chôn
chặt tận đáy tim nay bỗng chốc lại bị đào bật lên, đau nhức, nhưng cuối cùng
cũng không nghe thấy tiếng khóc.
“Đừng nghệt ra như thế, mau tìm chỗ đi, định đứng đấy mà ngủ mơ luôn hả?”
Lộ Lộ lắc lắc đầu, thật đúng là điệu bộ ngây dại của Hoa Lạc Lê lúc này không
thể chấp nhận được, cứ như là trúng phải kịch độc vậy.
“Được rồi, tìm chỗ ngay đây.”
Nhờ công len lỏi của Hoa Lạc Lê, rốt cuộc hai người cũng chiếm được hai chiếc
ghế trống cuối cùng ở hàng ghế cuối.
“Này, hàng ghế cuối chúng ta ngồi và hàng ghế đầu khác biệt quá lớn, cậu nói
hôm nay hắc mã hoàng tử Hàn Tử Ngang của chúng ta cũng đến à?”
“Cậu nói đi, cậu có biết Hàn Tử Hiên khi nào mới xuất hiện không?”
Hoa Lạc Lê trợn mắt như muốn lườm chết Trương Lộ Lộ, bảo là đưa cô đi gặp
hotboy, thế mà trước mặt cô lại dám nhắc tới tên xấu xa Hàn Tử Ngang, tên tiểu
tử thối này, nghe đến tên thôi cô đã nổi điên rồi.
“Cậu nói xem, một người là bạch mã hoàng tử, một người là hắc mã hoàng tử, nếu
lựa chọn, nữ sinh trường ta sẽ thích ai hơn?”
Hoa Lạc Lê giơ tay, chiếu đôi mắt tóe lửa vào Lộ Lộ: “Cậu có chịu thôi đi
không? Còn nhắc tới Hàn Tử Ngang nữa đảm bảo tớ sẽ siết cổ cậu.”
“Hàn Tử Hiên sao còn chưa xuất hiện?”
“Tớ cược là sau này cậu sẽ thích Hàn Tử Ngang. Ở đây tớ có nhiều thông tin về
cậu ta lắm, cậu có muốn xem thử không? He he…”
Hoa Lạc Lê quay sang Lộ Lộ, mắt long lên giận dữ: “Còn nói thêm câu nữa, tin
không, cậu sẽ chết với tớ!”
Lộ Lộ làm bộ rụt cổ lại sợ hãi. Tuy nhiên, do cô quá béo nên thật khó phát hiện
sự thay đổi của cổ, căng ra rồi rụt lại, cứ như ô đang bật, thật khôi hài.
Đám nữ sinh ngồi phía trước rất cuồng nhiệt, không ngừng giơ cao, vẫy vẫy những
phong thư đầy màu sắc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Và câu chuyện đám nữ sinh
đó đang bàn, không thể khác được, chỉ toàn những câu như: “Các cậu đoán xem,
hôm nay Hàn Tử Hiên có đến không? Tớ đã đợi ba tuần rồi, lần này nhất định phải
đến chứ.”
“Đúng thế, đúng thế, tớ đã viết sẵn một lá thư, lát nữa nhất định phải đưa tận
tay anh ấy mới được.”
“Hàn Tử Hiên, hoàng tử của em, anh mau đến đây đi…”
…
“Ấy, Hoa Lạc Lê! Cậu sao có thể bỏ đi vào lúc này được, như thế thật là lãng
phí cơ hội tớ dành cho cậu.”
Lộ Lộ ngao ngán nhìn lên Hoa Lạc Lê, buồn bã lắc đầu như muốn thừa nhận thất
bại.
“Hoa Lạc Lê, thế này nhé, đợi lát nữa Hàn Tử Hiên xuất hiện, cậu nhanh chân rẽ
đám đông chen lên, ôm anh ấy một cái rồi hãy đi.”
Lộ Lộ càng nói càng đắc ý, đã thế còn vừa cười vừa nói rất hồ hởi, đoạn cuối
kích động quá, gần như là hét lên khiến mấy cô nàng ngồi phía trước đều quay
lại nhìn, ánh mắt họ rõ ràng biểu thị sự khinh miệt – người đâu mà không biết
xấu hổ, những lời như thế cũng có thể nói ra được.
Hoa Lạc Lê cũng cảm thấy thật mất mặt, cúi gằm xuống, không dám nhìn lên, hu
hu… Lộ Lộ, khi về, nhất định sẽ tính sổ với cậu.
Đột nhiên dường như phía trước nổ ra một cơn chấn động mạnh, tất cả nữ sinh đều
đổ xô đến lối đi, chen lấn, xô đẩy không ngừng.
Lộ Lộ kéo tay Hoa Lạc Lê, lôi về phía đó, phấn khích đã thành kích động, suýt
chút nữa hét điếc tai Hoa Lạc Lê – “Hoa Lạc Lê, mau nhìn đi, anh Hàn Tử Hiên
của cậu đến đấy.”