
Thật không biết phải làm sao với cô bạn Lộ Lộ này, từ khi Hoa Lạc Lê nói cho
bạn biết mình đã quen Hàn Tử Hiên từ trước, Lộ Lộ luôn mồm “anh Hàn Tử Hiên của
cậu”, quả thật đáng sợ, nhất là trong những trường hợp như thế này.
Căn phòng bỗng nhiên tràn ngập khói nâu xám mờ ảo, rồi Hàn Tử Hiên cao lớn mặc
áo đuôi tôm đen ôm theo hộp đàn vĩ cầm xuất hiện ngoài cửa, từ từ đi qua mặt
Hoa Lạc Lê, tiến thẳng vào hội trường.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi lên gương mặt tuấn tú của anh, gương mặt
luôn nở nụ cười thân thiện, nụ cười ấy tựa như loài hoa tuyết tràn nhựa sống,
dù dưới thời tiết khắc nghiệt vẫn kiên cường bung cánh.
Anh vẫn đeo đôi kính cũ, giấu đi đôi đồng tử đen láy, sâu thẳm như cố ý tránh
bị người khác đọc được bí mật ẩn sau đôi mắt ấy – đôi mắt rất thành thật dù có
chút tinh quái.
Phía trước có hai cô gái chen lên, vẫy tay với Hàn Tử Hiên. Hàn Tử Hiên khẽ
cười đáp lại, nhưng nhìn kỹ, nụ cười có dấu vết của sự mệt mỏi.
Đây đã là tiết học cuối cùng trong chiều nay của khoa Âm nhạc, giáo sư Kim sẽ
thuyết giảng đề tài: “Chopin – độc thoại trong im lặng.”
Càng lúc hội trường càng đông người, không khí càng huyên náo. Đây là môn học
tự chọn, không cần là học viên của khoa Âm nhạc, chỉ cần thích âm nhạc là có
thể ghi danh, cho nên rất nhiều học viên khoa khác đã đăng ký học.
Hàn Tử Hiên trở thành tâm điểm thu hút đám nữ sinh, cho dù bị lôi quần kéo áo,
thật không dễ chịu gì nhưng anh cũng chỉ đành cười gượng và bước tiếp.
Hàn Tử Hiên thực sự muốn thoát khỏi đây, chỉ là anh không thể.
“Hàn Tử Hiên, bên này, mau lại đây.”
Hàn Tử Hiên đưa mắt nhìn theo tiếng nói, thấy Kim Xảo Tuệ đang giơ tay vẫy
mình.
Gia thế nhà Kim Xảo Tuệ khá giống nhà anh, đều là gia tộc âm nhạc, cho nên các
bậc tiền bối hai nhà đều quen biết nhau.
Anh mỉm cười, gật đầu, nhân tiện tránh ánh mắt của Hàn Ân Châu, ánh mắt sắc lẹm
như dao đang lao về phía anh.
Hàn Tử Hiên than thầm trong bụng, trời ạ, sao lại có thể như thế được, tại sao
anh lại trở thành món hàng tranh chấp của họ thế này.
Anh còn đang phân vân có nên qua bên đó ngồi không thì giáo sư Kim đã ra hiệu
anh đi về phía đó, thật là, đã không thoát được lại còn bị phát hiện nữa. Chẳng
có cách nào khác, anh đành cắn răng tiến lên.
“Anh Tử Hiên, anh có biết… chúng… chúng em đã đợi anh rất lâu rồi không? Anh có
biết để giữ được chỗ cho anh thật là không đơn giản chút nào… anh thử nhìn đi…
quanh đây nhiều người thế kia…”
Hàn Ân Châu dừng lại một lát lấy hơi rồi lại tiếp tục nói liến thoắng bên tai
anh.
Hàn Tử Hiên quay sang Hàn Ân Châu khẽ cười tỏ ý xin lỗi, sau đó anh thẳng thắn
nói: “Cứ gọi tôi là Hàn Tử Hiên được rồi.”
Kim Xảo Tuệ lại một lần nữa đưa mắt nhìn Hàn Tử Hiên dò xét. Nguyên vì anh
không thích người khác gọi là anh Tử Hiên. May mắn thay, cô không giống Hàn Ân
Châu, phạm sai lầm tương tự. Hàn Tử Hiên dường như đang có chút tức giận.
Hàn Ân Châu vội vã cải chính: “Biết rồi, Tử Hiên” rồi lại liến thoắng cái miệng
bên tai anh.
Từ phía sau, có ai đó kéo cổ áo anh. Hàn Tử Hiên quay lại, thấy một tốp nữ sinh
ào lên, tranh nhau nhét vào tay anh những lá thư đủ hình dáng, màu sắc, dường
như chúng đều được chủ nhân đầu tư thực hiện rất công phu. Đúng lúc mặt trời đi
ngang qua cửa sổ, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu thẳng vào anh, vẽ lên vầng hào
quang xung quanh anh, hào quang vàng rực ấy khiến đám người hâm mộ này càng cảm
thấy lóa mắt. Để giữ phép lịch sự, Hàn Tử Hiên chẳng có cách nào khác phải miễn
cưỡng mỉm cười đáp lại, nụ cười cứ lơ lửng như đóa hoa dập dềnh trên sóng.
Hàn Tử Hiên khẽ nheo mắt, lúc này, có thể không mỉm cười miễn cưỡng như anh
đang làm không? Giống như có lúc nào đó, anh sẽ không phải chơi vĩ cầm không? Nhưng
đáng tiếc, kể từ khi anh sinh ra là đứa con của gia tộc này, mọi thứ đều đã
được an bài.
Kim Xảo Tuệ bí mật liếc nhìn những lá thư trong tay anh. Hàn Ân Châu không
khách khí, giành lấy những lá thư trong tay Hàn Tử Hiên, miệng không ngừng lẩm
bẩm: “Trời đất, cách tỏ tình này thật cũ rích, không cần bận tâm.” Nói rồi Hàn
Ân Châu thẳng tay nhét đám thư từ vào túi áo khoác của mình. Hành động đó làm
dấy lên cơn phẫn nộ từ đám nữ sinh kia.
Hàn Tử Hiên cúi xuống, khẽ lắc đầu, không nói gì. Xem ra hôm nay thật sự không
phải đến đây để học.
May mắn thay, tiếng chuông bắt đầu giờ học đã vang lên, giáo sư Kim giơ tay ra
hiệu yêu cầu giữ trật tự, cuối cùng đôi tai của Hàn Tử Hiên cũng được giải
thoát khỏi những âm thanh hỗn loạn.
“Xem chừng sức quyến rũ của hoàng tử Hàn Tử Hiên trường chúng ta quả thật quá
lớn – đệ nhất mĩ nam trường ta, nhờ có cậu mà nữ sinh đến nghe tôi giảng tính
qua đã chiếm tới nửa dân số cả nước. Nhưng hoàng tử thì chỉ có một, công chúa
lại nhiều như cá dưới nước, không biết ai sẽ vinh dự được hoàng tử của chúng ta
lựa chọn đây?” Mấy lời khoa trương của giáo sư Kim lập tức khuấy động bầu không
khí, hội trường vừa yên lặng bỗng chốc lại dậy sóng.
Hàn Tử Hiên lúc trước vừa bị một phen bối rối, còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì
đã bị ngay vị giáo sư vui tính trêu chọc, anh