
a Lạc
Lê.
Anh rất ghét học nhạc, cũng không thích vĩ cầm, lại càng không thích đến học
viện. Nhưng bởi có Hoa Lạc Lê nên anh sẵn sàng đi học. Hàn Tử Hiên ngày ngày
lưng đeo hộp đàn, thong dong đi trên những con đường đầy bóng mát trong trường,
trong lòng anh dâng lên một ước muốn mãnh liệt, một niềm vui không thể giải
thích: niềm hi vọng có thể gặp được Hoa Lạc Lê, được đứng từ xa nhìn cô.
Bất kể là giờ tự học hay giờ giải lao anh đều tìm ra một lý do thông minh để
thoát khỏi đám đông, lên lầu thượng nhìn ra xa tìm kiếm bóng dáng nữ sinh mặc
váy xanh lam. Mỗi lần nhìn anh đều thấy cô vụng về nhưng rất đáng yêu, nhất cử
nhất động của cô đều khiến người khác không khỏi bật cười.
Khi Hoa Lạc Lê cười, trên má trái sẽ xuất hiện lúm đồng tiền; chỉ là một vết
lõm nhỏ mà khiến nụ cười ấy trở lên ngọt ngào làm sao, nụ cười đi thẳng vào
trái tim anh và tan chảy trong đó.
Khi Hoa Lạc Lê nói chuyện, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra dưới đôi môi hồng,
vô cùng dễ thương.
Mắt Hoa Lạc Lê đưa đi đưa lại linh hoạt, con ngươi đen láy như ngọc trai đen
lấp lánh, có lúc lại cảm thấy đôi mắt ấy trong veo như nước hồ mùa thu, có thể
nhìn thấy đáy, có lúc lại thấy đôi mắt ấy mênh mang như dòng suối, không thể
nắm bắt.
Hoa Lạc Lê thích nhất là mặc váy màu xanh lam, cho dù là váy ca rô màu xanh lam
nhạt, váy xòe màu xanh lam, hay váy chữ A xanh lam tươi sáng đều khiến cô nổi
bật giữa đám váy ren công chúa cầu kì của những nữ sinh khác.
Hoa Lạc Lê không thích làm điệu cho mái tóc, cô luôn buông tóc tự nhiên xuống
hai vai hoặc bện thành hai đuôi sam thắt nơ hồng. Theo bước chân cô, chiếc nơ
nhìn như đôi cánh bướm hồng xinh đẹp dập dìu vỗ cánh, cũng có lúc trông giống
như lá phong rung rinh trong gió.
Hoa Lạc Lê thích nhất là táo đỏ, đồ uống thích nhất là sữa tươi, còn thích cầm
sách, ngồi tựa vào gốc phong ngắm hoàng hôn, đọc sách chỉ là cái cớ vì cô không
hề nhìn vào cuốn sách, việc cô làm chỉ là ngồi thẫn thờ ngắm mặt trời lặn.
Trừ Hoa Lạc Lê, chỉ có Hoa Lạc Lê, mãi mãi là ba chữ - Hoa Lạc Lê - trong nhật
kí của anh trang nào cũng có cái tên này. Hoa Lạc Lê mười tám tuổi vẫn giống
hệt Hoa Lạc Lê lúc tám tuổi: nhí nhảnh dễ thương, ngây thơ cả tin, rất dễ bị
người khác lừa. Cho nên Hàn Tử Hiên, anh là hiệp sĩ do Thượng đế phái xuống để
bảo vệ cho Hoa Lạc Lê.
Ngay từ nhỏ anh đã cảm thấy che chở cho Hoa Lạc Lê là trách nhiệm của mình. Mặc
dù hầu hết thời gian là anh trêu chọc cô, không phải bảo vệ cô.
Hôm nay Hàn Tử Hiên dậy rất sớm, vì thói quen nghiên cứu y học vào sáng sớm và
cũng còn vì cuốn sách có ép cánh hoa hồng đó nữa.
Hôm nay, trời có sương mù, màn sương giống như một tấm voan mỏng trong suốt đến
kì ảo phủ trên cảnh vật, bóng trăng mờ nhạt, ráng hồng nhẹ bay. Hàn Tử Hiên như
thường lệ tiện tay nhấc một cuốn sách đặt trên đầu giường giở ra xem. Giở được
mấy trang đã thấy hương hoa theo gió đưa lên mũi.
Lại đổi lấy một cuốn khác, mấy cánh hồng đỏ thắm rơi ra từ cuốn sách, đường vân
trên cánh hoa tuy mảnh nhưng rõ nét, trên bìa sách có dấu vết của nước hoa.
Lại đổi thêm một cuốn khác, những cánh hoa bất ngờ rơi lả tả, hồng vàng, hồng
trắng, hồng đỏ, hồng phân, loại nào cũng có.
... Hoa bay đầy trời, rụng cả xuống người, tô điểm cho vạt áo của anh, hương
hoa sực nức luồn trong gió, mùi hương này sao lạ vậy, dường như không chỉ có
hương hoa hồng mà còn có hương thơm của cả những loài hoa khác, sao mà càng
giấu càng thơm, càng ủ càng nồng, càng thơm ngát càng đau lòng.
Anh đưa tay ôm tất cả sách có trên đầu giường, vô thức đưa lên mũi ngửi mới
phát hiện ra cho dù anh có trốn vào đâu cũng không thể thoát khỏi mùi hương này
- lòng bàn tay cũng đã thấm đẫm hương hoa. Hàn Tử Hiên ngồi ngây bên mép
giường, rồi anh khẽ cười, bất lực - toàn là tự lừa dối mình.
Gió lạnh thổi, có vẻ trời đã vào đông, hoa hồng vẫn nở như cũ - nhận định sai
lầm đầu tiên của anh.
Hôm nay là ba mươi sáu bông.
Ngày hôm qua, khi ba mươi lăm bông hồng được đặt trên bàn trước mặt anh, anh
mới thực sự nhận ra hoa hồng vẫn nở - cho dù mùa đông.
Khi anh mở cửa phòng bước ra ngoài ban công, bất ngờ phát hiện bó hoa hồng đã
dựa sẵn ngoài hàng rào sắt nhà mình, một bó hoa to, đủ màu sắc phối hợp rất hài
hòa. Ba mươi sáu bông hồng hé nở, tươi tắn khác thường như ba mươi sáu ngọn lửa
thiêu đốt tâm trí anh. Ngoài trời đang có tuyết rơi, trời lạnh hơn mà sao tim
anh lại nóng rực?
Hàn Tử Hiên bước vào trong phòng, bí mật quan sát động tĩnh bên ngoài. Cuối
cùng, trong màn sương mờ ảo anh cũng nhìn thấy người ấy, một cái bóng xanh xinh
đẹp, tóc mây, da tuyết - hóa ra là cô ấy, Hoa Lạc Lê.
Anh vội vàng chạy xuống nhà, lao ra mở cổng, lập tức tìm bó hồng ấy, vô tình
phát hiện trên gai hồng vẫn còn đọng mấy giọt máu đỏ tươi. Hàn Tử Hiên buồn bã
cúi đầu. Thật sao, truyền thuyết từng nói - hoa hồng tình yêu phải được tưới
bằng máu - lẽ nào, truyền thuyết là thực?
Trận tuyết đầu đông, tuyết rất nhỏ nhưng lại gây ra cho con người niềm cảm
thương vô bờ.
Nhìn ra xa, thấy Hoa Lạc Lê từng bước, từng bước một rời đi,