
ờ sau
bố anh sẽ phát hiện ra anh trốn khỏi cuộc thi, và chắc chắn ông sẽ nổi trận lôi
đình.
Lần đầu tiên đi xe bus, anh vừa thấy không quen vừa thấy buồn chán. Đặc biệt là
có rất nhiều phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào anh, có cô mải nhìn quá đi qua bến
xuống lúc nào không hay. Anh chỉ còn biết giả bộ không biết, nhắm mắt nghỉ
ngơi.
Gió thổi tung mái tóc anh, lông mi dài như cánh bướm rung rinh nhè nhẹ. Làn da
trắng mịn, cử chỉ lịch sự, kết hợp với bộ âu phục lịch lãm, tất cả đều rất cuốn
hút.
Cậu thiếu niên này, bất kể mặc trang phục nào nhìn đều rất có khí chất. Một
người đàn ông trung niên trước ngực đeo chiếc máy ảnh bước lên xe bus, cất
giọng lơ lớ:
“Xin hỏi, đi tới học viện quý tộc Uy Liêm Cổ Bảo hết bao nhiêu tiền?”
“Ba đồng.”Bác tài nói mà không cần nhìn.
“Ồ, vâng.”
Người đàn ông trung niên móc trái móc phải, móc đông móc tây, lôi ra mấy đồng
ngoại tệ. Ông không biết nói gì, vừa xuống sân bay là vội gọi điện cho con gái
Tiểu Lê, vì quá vui mừng mà quên mất vào ngân hàng đổi tiền.
“Xin mọi người giúp tôi, tôi muốn đổi tiền nhân dân tệ. Ba đồng thôi cũng
được.”
Trong lúc bối rối, ông chỉ có thể nghĩ ra cách này, nhờ mọi người trên xe đổi
tiền, nhưng xung quanh không có ai sẵn sàng giúp ông, họ sợ ông lừa họ để đổi
tiền giả.
“Lại là tên lừa đảo đổi tiền.”
“Đúng thế, loại người này phải báo cho cảnh sát bắt nhốt hết lại.”
Đám người xung quanh càng nói càng hăng, người đàn ông trung niên bị nói oan
càng lúc càng đỏ mặt. Hàn Tử Hiên thấy vậy, điềm nhiên đi đến trước hộp tiền,
đút ba đồng vào đó, nói dõng dạc:
“Tôi trả thay cho bác ấy.”
Người đàn ông trung niên cảm ơn anh rối rít.
Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng nói: “Bác đừng ngại, trước đây lúc cháu mới về nước cũng
gặp chuyện như vậy.”
Sau đó anh quay lại nói với những người trên xe: “Tiền ngoại tệ này của bác ấy
là thật, tôi có thể làm chứng. Kì thực, một kẻ lừa đảo, nếu chỉ định lừa ba
đồng, có phải là rất nực cười không? Khi người ta cần giúp đỡ, ba đồng cũng
không to tát gì. Chẳng lẽ sự tin tưởng giữa người với người chúng ta không đáng
giá ba đồng ư?”
Mọi người trên xe đều ngượng đỏ mặt.
Người đàn ông trung niên lập tức thân thiết với Hàn Tử Hiên, nhiệt tình bắt tay
anh làm quen: “Chào cháu, bác tên là Hoa Nhược Phàm. Tên cháu là gì? Đang đi
học phải không? Dạo này đất nước thay đổi nhiều quá!”
Liền một lúc bị hỏi mấy câu cùng lúc khiến Hàn Tử Hiên có chút bối rối.
“Cháu tên là Hàn Tử Hiên ạ!” Hàn Tử Hiên từ tốn trả lời.
Trạm tiếp theo, một người nước ngoài bước lên xe, xì xồ một tràng tiếng nước
ngoài, mọi người trên xe đều ngơ ngác không hiểu, tài xế nghe cũng không biết
anh ta nói gì.
Người nước ngoài đó không nói tiếng Anh, cũng không nói tiếng Pháp. Hàn Tử Hiên
nhìn người ngoại quốc, trán anh ta toát đầy mồ hôi, ngơ ngác nhìn xung quanh,
không có ai đáp lại. Cậu đứng lên, nói vài câu gì đó. Chàng thanh niên ngoại quốc
đó lập tức vui mừng líu lo một tràng dài, Hàn Tử Hiên cũng đáp lại bằng thứ
ngôn ngữ lạ tai ấy. Anh chàng kia vui mừng bắt tay Hàn Tử Hiên, làm theo chỉ
dẫn, nhanh chóng xuống xe.
Mọi người trên xe vô cùng hiếu kì, tranh nhau hỏi: “Anh chàng người nước ngoài
đó vừa nói gì thế? Nghe chẳng hiểu gì cả”.
“Anh ta là người Na Uy, đi du lịch Trung Quốc. Anh ta muốn hỏi đường đến Tây
Tạng, tôi chỉ đường và cách đi cho anh ta.”
“À, là thế!”
Mọi người đều thán phục nhìn Hàn Tử Hiên.
Người đàn ông trung niên rõ ràng rất quý mến chàng thiếu niên trước mặt, cậu ta
quả thật vừa lịch lãm vừa lễ phép.
Một người phụ nữ tay bế một đứa trẻ lại gần Hàn Tử Hiên, khẽ kéo áo anh và nói
nhỏ: “Con gái chị rất thích em, nó nhìn em nãy giờ, chỉ muốn được vuốt tóc em.
Có thể được không?”
Hàn Tử Hiên cười cười gật đầu đồng ý.
Người phụ nữ mỉm cười, tay đưa đứa nhỏ lại gần, bé gái ba tuổi giơ bàn tay mũm
mĩm, vuốt vuốt tóc Hàn Tử Hiên.
Bé gái ba tuổi mắt sáng long lanh, đôi môi hồng chúm chím, bập bẹ nói:
“Hương... hương... anh trai... bế... bế...” Chắc là cô bé gửi thấy mùi hương
sen trên tóc Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên cảm thấy có chút hối hận, anh nhận thấy mọi người trên xe đang vây
quanh anh, nhìn anh ngây ngất. Anh quyết định đến trạm kế tiếp là phải xuống
ngay. Từ nay về sau, anh thề sẽ không đi xe bus nữa.
Hàn Tử Hiên gọi điện cho Hoa Lạc Lê, thần bí báo cô, hãy đi đến một nơi, sẽ
thấy điều bất ngờ chờ đợi. Anh không thể đến học viện tìm cô vì sợ người khác
phát hiện.
Người đàn ông trung niên cũng bước xuống sau Hàn Tử Hiên. Ông nhìn chàng trai
trước mặt, trong lòng cuộn lên rất nhiều cảm xúc. Cậu thiếu niên này chắc chắn
rất giàu có và quý phái. Nhìn cách ăn mặc và phong thái là có thể biết cậu ta
không phải xuất thân tầm thường, đã thế lại rất thông minh, thật là một sản
phẩm hoàn hảo của tạo hóa.
Từ xa, Hoa Lạc Lê đã nhìn thấy bóng Hàn Tử Hiên. Cô vội vã chạy tới, không để ý
thấy người đàn ông trung niên đứng chờ cách đó không xa.
“Trời đất! Có thật là anh Tử Hiên không? Anh Tử Hiên thật chứ? Sao anh lại quay
về? Wow, vui quá đi. Là anh cố ý về gặp em phải không? Nhất định là anh về