
g
dòng thác mãnh liệt của những niềm khát vọng, toát lên một thế giới nội tâm sôi
động và kinh hoàng của con người.
Bản Sô nát cho dương cầm số 14 được biết đến rộng rãi qua cái tênSô nát Ánh trăng, cái
tên do nhà thơ Ludwig Rellstap đặt ra vì ông cảm nhận được tiếng nhạc tựa như
ánh trăng tỏa trên mặt hồ khi nghe tác phẩm này của Beethoven. Sau này nó được
dùng như tên chính thức của bản nhạc.
Từ trước đến nay chưa từng được nghe Hàn Tử Hiên đàn dương cầm. Không biết nếu
anh ấy chơi dương cầm thì nghe sẽ thế nào. Hoa Lạc Lê đã nghe Trương Lộ Lộ nói
qua, Hàn Tử Hiên ba tuổi đã học kéo vĩ cầm, bốn tuổi đã tập chơi dương cầm, và
còn hiểu được cả những cuốn sách y học khó nhất. Làm thế nào có thể học được
từng ấy thứ, điều này thực sự nằm ngoài khả năng tưởng tượng của cô. Trời ạ!
Những đứa con của nhạc công đều có khả năng âm nhạc trời phú.
…
Sau khi Hoa Lạc Lê thu dọn bát đũa xong thì trời cũng đã sáng.
Cô chầm chậm đi vào phòng Hàn Tử Hiên, ngồi lặng lẽ trong căn phòng của anh.
Căn phòng lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, phảng phất hương sen dịu nhẹ. Cả căn
phòng giống như một bông sen vươn nở trên mặt hồ chào đón ánh sáng, cho dù có
đang là mùa đông giá lạnh.
Hoa Lạc Lê chăm chú nhìn những cuốn sách y học dày cộm xếp đặt ngay ngắn trên
giá sách lớn. Lần trước vào đây cô đã nhìn thấy chúng, nhưng không xem xét cẩn
thận như lúc này. Ba phần tư diện tích căn phòng dùng để đặt những cuốn sách y
học dày cộm này. Toàn là sách à? Trời ơi! Anh Hàn Tử Hiên làm thế nào mà có thể
đọc hết chúng? Hoa Lạc Lê thật không ngờ số sách Hàn Tử Hiên đọc lại đồ sộ đến
thế.
Anh Tử Hiên, anh ở bên ngoài có tốt không? Anh có nhớ em không? Em lúc này đang
rất nhớ anh, nhớ anh vô cùng!
…
Tiếng chuông điện thoại lại kêu vang, Hoa Lạc Lê cau mày, lẽ nào lại là Hàn Tử
Ngang, anh chàng phiền phức này lại bắt đầu quấy rầy cô? Thật là phiền quá.
Tiểu tử thối đáng chết, rốt cuộc khi nào anh mới chịu thôi đây? Anh ta mới đó
mà đã lại ngứa ngáy tay chân rồi sao? Lần này nhất định cô phải đánh vào đầu
cho anh ta chừa.
“A lô, Hàn Tử Ngang, tiểu tử thối, lập tức đi ngủ cho tôi.” Điện thoại vừa kết
nối, Hoa Lạc Lê đã không kiêng nể mắng luôn một tràng. Đầu bên kia ngẩn ra mất
mây giây rồi mới có một giọng nói ấm áp cất lên: “Anh...”
“Hả? Là anh Tử Hiên à? Là anh Tử Hiên phải không? Anh có khỏe không? Có bị cảm
không? Khi nào anh quay về?” Hoa Lạc Lê đã nghe rõ rồi, là tiếng anh Tử Hiên. Trời
ơi! Cảm động quá!
“À, Hoa Lạc Lê, em phải trả lời câu hỏi của anh trước?”
“Sẽ trả lời hết. Anh hỏi đi.”
“Hừm, anh vừa nghe thấy em gọi, không phải tên anh...” Hàn Tử Hiên hỏi thẳng
luôn. Trong câu này nghe có chút hờn ghen.
Hôm nay, anh thức dậy từ bốn giờ sáng, mở sách y học ra đọc, nhưng không vào
đầu chữ nào. Ngón tay thanh tú của anh nhẹ nhàng vuốt trên những cánh hoa hồng
ép trong cuốn sách, ánh mắt mơ màng. Anh biết là còn sớm nhưng không thể kiềm
chế được ý muốn gọi điện cho Hoa Lạc Lê, anh cứ nghĩ chắc cô cũng đang có tâm
trạng như anh. Nhưng câu đầu tiên Hoa Lạc Lê nói không mang anh lên thiên đường
mà đẩy anh xuống địa ngục.
“Không phải... đó là... là Hàn Tử Ngang gọi cho em, em không muốn nghe, vì cho
là anh ta gọi nên em mới... em thực sự không cố ý nhận nhầm anh... Anh Tử Hiên,
anh nhất định phải tin em…”
“Anh ấy thường xuyên gọi cho em à?”
“Vâng, tức chết đi được, em còn không có thời gian để ngủ nữa.”
“Anh Tử Ngang thường gọi lúc đêm à?”
“Vâng ạ!”
“Không phải ngày nào anh ấy cũng dùng thời gian rảnh để gọi cho em đấy chứ?”
“Đúng thế ạ!”
Hàn Tử Hiên không biết phải hỏi tiếp câu gì nữa.
Đầu dây bên kia, Hoa Lạc Lê vô cùng căng thẳng. “Anh Tử Hiên, anh phải tin em,
em và Hàn Tử Ngang thật sự không có quan hệ gì! Em chỉ thích một mình anh Tử
Hiên thôi. Hu hu... em nói thật đấy! Anh Tử Hiên, anh nhất định phải tin em. Hu
hu... em nói thật đấy. Là thật đấy. Em thề! Nếu em nói sai em sẽ không được làm
người, sẽ bị biến thành đồ con lợn ngu ngốc và vĩnh viễn không có tư cách nói
thích anh Tử Hiên nữa. Mà không được thích anh Tử Hiên nữa đối với em là việc
còn khó chịu hơn là chết.” Thấy đầu dây bên kia Hàn Tử Hiên im lặng như hóa đá,
Hoa Lạc Lê lo lắng bật khóc thút thít.
“Anh tin em. Em đừng có khóc nữa. Em mà khóc, anh sẽ chẳng biết phải làm thế
nào cả. Lạc Lê, nước mắt của em là khắc tinh của anh. Anh không muốn chết chìm
trong nước mắt của em, bởi vì như thế sẽ rất đau. Mà Hoa Lạc Lê ngốc nghếch,
khóc lóc mũi dãi lem nhem sẽ rất xấu. Một công chúa vừa xấu vừa ngốc sao có thể
xứng với anh... Luyện kéo vĩ cầm đến đâu rồi? Thi xong quay về anh sẽ kiểm tra
đấy. Còn một điểm quan trọng nữa là nếu không nắm vững hoặc luyện tập không tốt
những kỹ thuật cơ bản thì sau này nó sẽ thành thói quen nguy hiểm, không thể
khắc phục được. Vì thế em phải luyện tập thật tốt những kỹ năng cơ bản này.”
Một lúc lâu sau Hàn Tử Hiên mới khẽ nói.
“Anh Tử Hiên xấu xa, thật đáng ghét! Toàn trêu chọc em, đáng ghét, đáng ghét
chết đi. Hàng ngày em đều luyện tập chăm chi. Không ngừng luyện tập. C