The Soda Pop
Anh Chàng Xấu Tính

Anh Chàng Xấu Tính

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323285

Bình chọn: 10.00/10/328 lượt.

iển lãm. Đứng đầu trường phái

này là họa sĩ Henri Matisse người Pháp. Trường phái Dã thú có sự phản kháng

mạnh mẽ chống lại trường phái ấn tượng, chống lại sự mất mát không gian do dùng

quá nhiều ánh sáng, do sự phân tích tỉ mỉ, không theo quy luật nào, vì thế chỉ

là sự ngẫu nhiên và không có suy tính trước. Sự cần thiết cho họa sĩ trường

phái dã thú là màu sắc, chứ không phải vẽ như thấy trong thực tế, mà là phải

sáng tạo sắc độ. Bức tranh là một bố cục nhiều màu, không phải là sự sao chép

thiên nhiên; là sự liên tục tạo hình sống động, không phải là cảnh sắc vặt vụn,

là một sự bố cục màu sắc mạnh bạo, không phải là sự tình cờ đẹp mắt.” Hàn Tử

Ngang vừa nói vừa tiếp tục ăn chè khoai, cứ như ăn chè khoai mới là thú vui lớn

nhất trên đời.

Ngay sau đó, anh tiếp tục giơ cái bát trống trơn về phía Hoa Lạc Lê. Hoa Lạc Lê

trong lòng có chút ai oán - Trời đất! Tiểu tử thối này định biến cô thành mẹ và

người hầu của anh ta chắc.

“Bức này là...?” Hoa Lạc Lê lấy ra mấy bức tranh khác.

“Những bức đó vẽ theo trường phái ấn tượng. Bậc thầy của trường phái ấn tượng

này gồm có Van Gogh, Gauguin, Cezanne.” Hàn Tử Ngang chỉ vào bức tranh giải

thích.

“Anh... anh thích vẽ lắm à?” Hoa Lạc Lê không thể không thừa nhận, tên tiểu tử

thối mà cô ghét nhất này là một tài năng hội họa.

Lẽ nào, cả hai anh em nhà này đều là những người siêu phàm? Hàn Tử Hiên thần

đồng thiếu niên cô đã sớm được thấy rồi. Nhưng Hàn Tử Ngang lại giống như một

đứa trẻ nhạy cảm và tinh tế cho dù anh có cái nhìn sâu sắc trước mọi việc nhưng

ánh mắt anh thì mãi mãi giữ được vẻ trong sáng như ánh mắt của trẻ nhỏ.

“À, trước đây, khi không có ai bên cạnh, anh thường vẽ để giết thời gian.”

Hoa Lạc Lê ngắm nghía những bức tranh rất lâu. Mười lăm lăm trước, Hàn Tử Ngang

bốn tuổi đã bắt đầu vẽ tranh. Đó là một bức chân dung cả gia đình, có bố, mẹ và

cậu em Hàn Tử Hiên.

Năm tuổi, Hàn Tử Ngang vẫn tiếp tục vẽ tranh, trong tranh không có Hàn Tử Hiên.

Mười tuổi, chỉ có một mình anh, cô độc một mình, bị vứt bỏ lại. Anh cô đơn ôm

con búp bê SD ngồi trên cát, miệng mím chặt, mắt ươn ướt, trên bức tranh rơi

đầy nước mắt buồn thương.

Người trong tranh năm sau lại ít hơn năm trước. Cuối cùng chỉ còn lại phong

cảnh. Là phong cảnh ở rất nhiều nơi khác nhau.

Hoa Lạc Lê nhìn những bức tranh, trong lòng có chút chua xót, một cảm giác buồn

khó gọi thành tên. Có lẽ là do cô thấy đồng cảm, cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ

không có mái ấm gia đình, có những nỗi buồn chỉ biết âm thầm chịu đựng trong lòng.

Đây chính là lý do vì sao anh chàng này bốn tuổi đã gắn bó với đàn thiên nga. Đều

là hoàn cảnh tạo nên.

“Này, Hàn Tử Ngang, anh có thể dạy cho tôi một chút về vĩ cầm được không?”

“Dạy phần nào?”

“Là phần bấm dây, tôi vẫn còn có chỗ chưa hiểu lắm.”

Lạc Lê lấy cây đàn ra, chinh lại tư thế, cây vĩ cầm màu cam rực rỡ trên tay cô.

Hàn Tử Ngang đưa tay vuốt nhẹ lên cây đàn, ánh mắt sâu thẳm, dường như suy nghĩ

của anh đang lạc đến một miền xa nào đó.

Hàn Tử Ngang cẩn thận quan sát tư thế chơi đàn của Hoa Lạc Lê một lượt, giúp cô

chỉnh lại cánh tay một chút, nghiêm khắc nói: “Kĩ thuật bấm dây đã nói rất kĩ

với em lần trước rồi, thật là ngốc, muốn anh nói đến mấy lần nữa đây. Kĩ thuật

bấm dây quan trọng nhất là vị trí ngón cái tay phải, ngón trỏ và ngón út đặt

nhẹ ở trên dây cung, cảm nhận độ rung của dây”.

“Anh chơi vĩ cầm lâu rồi, nhạc lí đều đã học qua. Tôi bây giờ mới học, đương

nhiên không thể thông thạo như anh ngay được. Hừm! Anh không thể chỉ bảo nhẹ

nhàng hơn được hay sao?” Cô còn chưa nói hết câu,

tên tiểu tử Hàn Tử Ngang chết tiệt đã thẳng tay vặn lại cánh tay cô, coi như

một sự trừng phạt.

Hoa Lạc Lê bặm môi, trợn mắt lườm Hàn Tử Ngang - tiểu tử thối này không phải

đang báo thù cái cốc đầu lúc trước của cô đấy chứ? Kết quả, anh lại nói một câu

làm cô muốn phát hỏa:

“Da của em mềm thật đấy, giống như kẹo bông, xốp mềm ngọt ngào…”.

“Anh...”

Hàn Tử Ngang đáy mắt mờ nước, anh vô thức đi vòng qua phía sau cô, đỡ lấy tay

cô, giúp cô điều chỉnh vị trí ngón tay trên dây đàn.

Hơi thở ấm áp của anh mơn man trên cổ cô nhột nhột, anh nói khẽ: “Nhìn thấy

không? Nếu tay em bấm vào phần cuối dây này, âm thanh tiếng đàn phát ra sẽ vang

hơn khi đặt ở phần đầu rất nhiều”.

Anh tiếp tục hướng dẫn cô sử dụng vĩ đàn. Hoa Lạc Lê thấy mặt đất hình như đang

chao nghiêng, mùi thơm trên cơ thể anh phảng phất trước mũi cô, mùi nước hoa

Versace trộn lẫn với hơi thở ấm áp, cho cảm giác ngọt ngào và nam tính.

“Còn nữa, em phải để cơ thể thả lỏng, hai chân đứng rộng bằng vai, cơ thể cân

bằng, hai vai buông tự nhiên, chân trái khẽ bước lên một chút. Nhìn đây, cây vĩ

cầm phải đặt chính giữa xương đòn vai trái, vai trái nhích lên trên một chút để

đàn được giữ chắc ở vị trí giữa vai và hàm. Hướng cần đàn bằng với hướng mắt

nhìn thẳng. Đặt cần đàn vào giữa khe ngón tay cái và ngón tay trỏ. Đầu ngón tay

hướng vào dây đàn, cùi chỏ vuông góc và khép hơi sát vào thân, tránh dang rộng

ra ngoài... Đó là những điều cần đặc biệt chú ý.”

Hoa Lạc Lê nắm chặt