
mỉm cười vui vẻ hỏi: “Ra đây đi chợ à?”.
Mẹ Bạch Ký Minh đứng lại: “Vâng, sao giờ chị mới đi?”.
“À, vừa ăn sáng xong.” Người phụ nữ nhìn Bạch Ký Minh
hỏi, “Con trai chị đây à? Đã lớn thế này rồi”. Người phụ nữ đó cười tươi tắn,
không che giấu niềm vui được gặp lại Bạch Ký Minh: “Cháu làm việc ở thành phố s
nhỉ? Có nhớ cô không?”.
Bạch Ký Minh ghét nhất bị hỏi như thế, bởi vì thực tế
cậu chả nhớ được mấy người. Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười lịch sự.
Mẹ cậu vội đỡ lời cho con: “Cô Trương trước ở đối diện
nhà ta, con quên rồi à?”.
Bạch Ký Minh khẽ gật đầu, lễ phép nói: “Cháu chào cô
Trương”.
“Xem thằng nhóc này.” Cô Trương cười không khép được
miệng vào, ánh mắt đầy khen ngợi, “Càng lớn càng đẹp trai”. Vừa nói cô Trương
vừa nhìn về phía Liêu Duy Tín - vẻ ngoài lịch lãm và phong thái chững chạc của
anh làm ai cũng phải chú ý.
“À, đây là bạn đồng nghiệp của cháu nó, muốn về đây
ngắm biển.” Mẹ cậu giới thiệu một cách hết sức tự nhiên.
Cô Trương gật đầu với Liêu Duy Tín, sự tò mò về anh
nhanh chóng biến mất, bà lại quay sang hỏi chuyện Bạch Ký Minh: “Đang làm nghề
gì? vẫn làm thầy giáo à? Đãi ngộ có tốt không?”.
“Cũng ổn ạ.” Bạch Ký Minh mỉm cười, trả lời ngắn gọn,
dáng vẻ giống như khi Liêu Duy Tín gặp lại cậu trong dự án phục vụ Olympic,
điềm đạm nhưng xa cách.
“Có đối tượng chưa?” Câu hỏi lần này dành cho mẹ cậu,
cô Trương cố tình hạ thấp giọng, thì thầm nói.
Ảnh mắt mẹ cậu khẽ lay động: “Chưa, chị giới thiệu cho
một cô đi?”.
Bạch Ký Minh lập tức đứng thẳng, cắn môi, sầm mặt.
Cô Trương không nhận thấy sự thay đổi trên mặt Bạch Ký
Minh, bắt đầu niềm nở vào đề: “Lần trước tôi nói với chị rồi còn gì, cháu gái
tôi cũng đang làm việc ở thành phố S”.
“Thế à?” Không biết cố ý hay tình cờ, Bạch Ký Minh chỉ
thấy biểu cảm hào hứng trên khuôn mặt mẹ rất chướng mắt: “Làm nghề gì? Nhìn
xinh chứ?”.
“Làm ngân hàng, công việc thì khỏi phải bàn, trông
xinh xắn lắm, hình như cao hơn một mét bảy, tính cách cũng rất...”
“Cháu có đối tượng rồi.” Bạch Ký Minh lạnh lùng chen
vào, khiến cuộc đối thoại đột ngột khựng lại.
“Hả?” Cô Trương ngơ ngác không hiểu ra vấn đề.
Bạch Ký Minh hít một hơi thật sâu, hoàn toàn không đếm
xỉa tới Liêu Duy Tín ở đằng sau đang kéo tay áo cậu: “Cháu nói là, cháu có đối
tượng rồi”. Lần này cậu nói rất chậm, rõ ràng từng chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm
vào mẹ.
Mẹ cậu mặt mày trắng bệch, cơn giận bùng lên.
Cô Trương nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiên định của Bạch
Ký Minh, lại nhìn gương mặt tức giận lúng túng của bà mẹ, cười gượng nói: “À,
tôi còn phải đi mua rau, hôm khác nói tiếp nhé”, sau đó bỏ chạy.
Mẹ cậu không nhịn được, cau mày mắng con: “Con nói
linh tinh cái gì thế?”.
“Thế mẹ đã nói linh tinh những gì?” Bạch Ký Minh cũng
không chịu thua. Liêu Duy Tín thấy tình hình sắp gay go, lập tức chen vào hòa
giải: “Chúng ta về nhà trước đã, về nhà rồi nói được không?”.
“Cậu thôi đi!” Bà mẹ chẳng biết đối phó với đứa con ra
sao, đành đổ hết cơn giận lên đầu Liêu Duy Tín, “Không có cậu nhà tôi còn khá
hơn một chút”, dứt lời quay lưng đi mất.
Liêu Duy Tín hơi sững người, lắc đầu cười ngao ngán,
khoác vai Bạch Ký Minh, thở dài nói: “Thôi, về nhà rồi nói tiếp”.
Mẹ cậu về nhà liền chui ngay vào bếp, bố cậu kịp nhận
ra sắc mặt bà xám xịt, sau đó là khuôn mặt ngang ngạnh của cậu con, cuối cùng
là vẻ mặt áy náy của Liêu Duy Tín, ông cũng đoán được tám chín phần câu chuyện.
Ông không nói gì, ngẫm nghĩ một chút, rồi tiếp tục ngồi trên sô pha đọc báo.
Liêu Duy Tín kéo Bạch Ký Minh vào căn phòng tạm thời
của anh, đóng cửa lại, vẫn nghe thấy tiếng dao băm hằn học trên thớt, như thể
trút giận trong bếp.
Bạch Ký Minh ngồi xuống giường, cúi đầu. Liêu Duy Tín
nắm tay cậu, cười: “Sao thế, vẫn giận mẹ à?”.
Bạch Ký Minh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, nói
khẽ: “Xin lồi...”. Xin lỗi, em chỉ biết xông lên đối mặt với tất cả, mà không
nghĩ đến cảm nhận của anh. Họ dù sao cũng là bo mẹ em, mọi sự phẫn nộ và tốn
thương chỉ nhắm đến một mình anh, em lại không biết nghĩ cho ai khác ngoài bản
thân, không nghĩ đến những khó khăn khổ sở của anh, không nghĩ đến anh sẽ phải
khó xử dường nào.
Liêu Duy Tín cười tươi, kéo người yêu vào lòng: “Không
sao, ngày này sớm muộn cũng phải đến”.
Không phải như vậy, ít nhất cũng không cần vội vã thế
này, thật ra mâu thuẫn có thể giảm nhẹ, có lẽ sẽ tìm được biện pháp tốt hơn. Chỉ
tại cậu quá nóng vội, mới làm cho sự việc càng trở nên tệ hại.
Bạch Ký Minh thất vọng vô cùng, cảm thấy mình vừa ngu
vừa dốt vừa ích kỷ.
Liêu Duy Tín nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, để Bạch Ký Minh
bình tĩnh lại: “Em làm rất tốt, thực sự rất tốt”. Anh hôn lên tóc cậu, “Nhưng
mà, anh phải đi rồi”.
Bạch Ký Minh ngồi bật dậy, nhìn Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín cười: “Người mà mẹ em nhìn chướng mắt chỉ
có anh thôi. Nếu anh không ở đây, có lẽ mọi người sẽ vui vẻ hơn”.
Bạch Ký Minh cắn môi không nói. Liêu Duy Tín đưa tay
chạm lên mặt cậu: “Với lại, hôm nay là hai mươi tám rồi, anh phải về Đường Sơn
đón giao thừa. Nếu anh ở lại nhà em đón Tết, như vậy đường đột quá