
ng trẻ con cười sung sướng.
Bạch Ký Minh đã bước từng bước như thế trên con đường
phủ tuyết đỏ rực phản chiếu màu của đèn đường và pháo hoa, một mạch đi hết tám
trạm xe buýt.
Lúc cậu gần về đến nhà, đột nhiên pháo hoa và pháo dây
ở khắp các gia đình đồng loạt nổ, sau đó là tiếng reo hò inh tai nhức óc - đúng
mười hai giờ đêm, năm mới chính thức bắt đầu rồi.
Bạch Ký Minh cảm thấy di động đang rung trong túi áo
khoác, theo phản xạ lấy ra ấn nút nghe, là Liêu Duy Tín.
“Ký Minh, chúc mừng năm mới!” Liêu Duy Tín cố hét lên,
để giọng mình lấn át tiếng pháo nổ khắp nơi, có thể nhận thấy anh đang rất vui,
“Giúp anh chuyển lời chúc đến bố mẹ, đừng quên đấy!”. Anh dừng lại chút, ngơ
ngác hỏi lại, “Ký Minh em vừa nói gì? Anh không nghe rõ, tiếng pháo to quá...”.
Bạch Ký Minh thật ra chưa nói gì, cậu ngẩng đầu, ngước
nhìn pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu đang trải ra trên bầu trời đầy tuyết và sương
mù.
“Duy Tín...” Bạch Ký Minh nói khẽ vào điện thoại,
giọng nói nhỏ đến nỗi ngay bản thân cậu cũng không nghe thấy, “Em muốn được đón
giao thừa cùng anh...”.
Hãy nghe,
Tiếng biển khóc
Biển có lẽ quá đa tình
Khóc thảm đến khi trời sáng.
Nghe biển(Trương Nghệ Muội)
Liêu Duy Tín cúp máy, có chút lo hơi nhíu mày lại.
"Sao thế, không liên lạc được à?" Bên cạnh
vang lên giọng nói quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn bố nói: "Gọi được rồi, nhưng
không nghe thấy Ký Minh nói gì. Chắc do tiếng pháo hoa lớn quá, cũng có thể do
nhiều người gọi nên tín hiệu không tốt".
Bố Liêu Duy Tín ngồi xuống cạnh anh.
Đến tận tối hai mươi chín, đứa con này mới về đến nhà.
Gia đình ba người bận bịu chuẩn bị đón Tết, rồi lại lên xe về quê ngoại, đến
giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau.
Trong cách ứng xử với bố mẹ, Liêu Duy Tín chững chạc
hơn Bạch Ký Minh rất nhiều, anh không vì bố mẹ đã sớm biết khuynh hướng đồng
tính của mình mà thiếu cảnh giác. Đừng quên rằng, ngay cả tình yêu nam nữ bình
thường nhất cũng khó qua được cửa ải bố mẹ. Ngay từ đầu, Liêu Duy Tín đã thẳng
thắn nói bố mẹ biết Bạch Ký Minh có ý nghĩa như thế nào với anh. Sau đó anh
liên tục gửi ảnh và gọi điện kể về cậu. Mồi lần nói chuyện điện thoại với bố
mẹ, chủ đề phần lớn chính là Bạch Ký Minh. Đương nhiên anh kể hết tất tật những
điểm tốt của người yêu, nào là dịu dàng, tâm lý, đáng yêu, hiểu chuyện, chăm
chỉ, còn nấu ăn rất ngon nữa. Đến nỗi mẹ anh phải nói đùa: “Con à, con bắt nhầm
một vị thiên sứ nào đó rồi hả?”. Anh liền giả bộ rất xúc động: “Mẹ không biết
đó thôi, khó khăn lắm con mới thuyết phục được thiên sứ bằng lòng ở lại đấy”.
Vì thế, bố mẹ anh không chút xa lạ về Bạch Ký Minh, từ
ngoại hình cho đến tính cách. Thậm chí họ biết cả món ăn cậu thích nhất, bộ
phim cậu mê nhất, biết cậu ghét mấy chỗ ồn ào và những cuộc xã giao tiệc tùng.
Liêu Duy Tín hiểu rõ, muốn một người cố chấp lầm lì như Bạch Ký Minh đi tìm
hiểu bố mẹ anh, còn khó hơn lên trời. Thế nên phải để bố mẹ anh tìm hiểu về
Bạch Ký Minh, sau này gặp mặt dễ hòa đồng hơn, vậy mới không đem đến một chút
tổn thương nào cho người yêu nhạy cảm và kiêu ngạo của anh.
Bố mẹ anh cũng nhận ra, con trai mình vô cùng quan tâm
Bạch Ký Minh. Họ đương nhiên nóng lòng muốn gặp nửa kia của con mình, nhưng lại
sợ Bạch Ký Minh chưa chuẩn bị tinh thần, vì thế mới không chủ động mời cậu về
chơi. Nào ngờ, con trai mình lại đi trước một bước, đến ra mắt bố mẹ cậu rồi.
về chuyện này, bố Liêu Duy Tín cảm thấy khó hiểu. Ông
hỏi anh: “Con không phải là người nông nổi như thế, chuyện lần này hình như có
chút đường đột”. Liêu Duy Tín không muốn nói cho bố biết rằng đó là chủ ý của
Bạch Ký Minh, chỉ nói: “Là do con suy nghĩ chưa thấu đáo, có chút nóng vội”.
Bố anh nói đùa: “Chẳng nhẽ đàn ông khi yêu, thực sự IQ
bằng không sao?”. Liêu Duy Tín trả lời: “Bố là người từng trải, lẽ nào lại
không biết sao?”.
Hai bố con nhìn nhau cười.
“Thế tình hình bây giờ sao? Nắm chắc trong tay rồi
chứ?” Bố anh rất tin tưởng vào năng lực của con trai.
“Có thể nói là như vậy. Con nghĩ là có vài chuyện, cứ
để thời gian trả lời thì tốt hơn.” Liêu Duy Tín mỉm cười, anh rất có niềm tin,
chỉ cần người yêu nhỏ bé chịu ngoan ngoãn nghe lời anh là được.
Thái độ của Bạch Ký Minh cũng không biết có được coi
là tuân thủ lời hứa với Liêu Duy Tín hay không. Tóm lại, vào lúc nhẽ ra phải
cùng gia đình vui vẻ quây quần bên bàn ăn sủi cảo đón Tất Niên, thì cậu lại nằm
một mình trên giường, mở mắt trừng trừng.
Bạch Ký Minh không bật đèn, bầu trời đêm đen pháo hoa
rực rỡ hắt vào khung cửa sổ lúc tối lúc sáng. Tiếng pháo nổ liên hồi thỉnh
thoảng đứt quãng vang lên không ngừng. Bạch Ký Minh cảm thấy lạnh lẽo và cô độc
đến khó tả, chỉ có sự trống rỗng vô hạn, cậu muốn ngay lập tức được lao vào
vòng tay Liêu Duy Tín, được anh ghì chặt vào lòng... Đúng, sự thật là cậu nhớ
anh, nhớ anh vô cùng, trái tim đang đau đớn như thể bị nghẹt thở đã lâu, chỉ
muốn vỡ ra.
Cũng không biết bao lâu sau, bên ngoài dần dần yên
tĩnh trở lại, Bạch Ký Minh nghe rõ tiếng tra khóa mở cửa - bố mẹ cậu đã về.
Mẹ cậu hoàn toàn không ngờ rằn