
g đứa con ngoan ngoãn
của mình lại có hành động như vậy, không chào hỏi ai, tự ý bỏ về nhà trước. Lúc
ăn cơm, không tìm thấy người đâu, bố mẹ cậu đã rất xấu hổ khi họ hàng hỏi thăm.
Trước nay mỗi khi nói về Bạch Ký Minh, bà luôn rất tự hào. Bạch Ký Minh là cháu
đích tôn của họ Bạch, hơn nữa chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, công việc
cũng tự mình xin, không phải mất tiền, không phải nhờ cậy người quen mà vẫn
đàng hoàng trở thành viên chức nhà nước. Xảy ra chuyện như này thật khó tin.
Mấy chị em dâu ngồi với nhau, không tránh khỏi nói này
nói nọ. Mà lần này mẹ Bạch Ký Minh thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ bọn họ hỏi chuyện
Bạch Ký Minh có bạn gái hay chưa. Nhưng điều đấy không thể tránh khỏi. Bà cảm
thấy chột dạ, như thể có bí mật không thể để người khác biết, cố gắng giấu giếm
nhưng rồi sớm muộn gì cũng bại lộ. Thái độ kinh hoàng, khinh thường chế nhạo có
thể thấy trước của bọn họ làm bà muốn phát điên.
Nhưng con trai bà không hề thông cảm cho nỗi khổ của
bố mẹ, vào lúc này mà còn gây thêm rắc rối. Tùy tiện bỏ đi không nói, mặc kệ
mọi người không thèm quan tâm. Nó chạy về nhà làm gì? Còn phải hỏi sao? Trừ cái
thằng Liêu Duy Tín ra, trong lòng nó còn có ai nữa? Những người anh em họ hàng
mặc dù không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt hoài nghi khó hiểu của họ như con dao
đâm vào tim bà, khiến bà như ngồi trên đống lửa.
Sắc mặt của mẹ Bạch Ký Minh rất tệ, sự kìm nén mấy hôm
nay cuối cùng đến giới hạn. Bà bất chấp sự ngăn cản của chồng, lao đến trước
giường của Bạch Ký Minh: “Con giở trò gì đây? Càng lớn càng đổ đốn! Lớn từng
này rồi sao không biết điều một chút?! Cả đại gia đình thiếu mỗi mình con, muốn
đi cũng phải nói một câu chứ? Con hai mươi mấy tuổi rồi, còn tưởng mình là trẻ
con sao? Lúc bé cũng không thấy con ngang bướng như thế? Làm thầy giáo mấy năm
nên tính khí thay đổi rồi hả? Không ai bảo được con nữa có phải không?!...”.
Bố cậu hết nhìn vợ lại nhìn con, khó xử chỉ biết thở
dài. Từ lúc mẹ cậu bước vào, cậu đã ngồi dậy, sau đó đứng yên giữa phòng. Cậu
cúi gằm mặt xuống đất, không ai nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Bạch Ký Minh,
cậu lặng im nghe mẹ mình trách mắng.
Mẹ cậu xả một tràng, trong lòng dễ chịu hơn một chút,
đang định nói tiếp thì Bạch Ký Minh ngẩng đầu nói: “Mẹ, con muốn đi Đường Sơn”.
Câu nói đó như nhát búa khiến bố mẹ cậu hoàn toàn chết
lặng người. Mẹ cậu tức đến nỗi không thở ra hơi, cơn giận bùng lên đỉnh đầu,
mặt mày đỏ ửng, ngón tay run run chỉ vào cậu: “Con... con nói cái gì?”.
Bạch Ký Minh cắn răng, cao giọng nói dứt khoát: “Con
muốn đi Đường Sơn, ngày mai sẽ lên đường”.
“Con điên rồi à? Hả? Có vấn đề à? Không có thằng Liêu Duy
Tín thì con không sống nổi nữa phải không?!” Mẹ cậu gầm lên: “Người ta vừa rời
đi là con đã phải theo sau. Không biết nhục à? Hai thằng con trai ôm ôm ấp ấp,
không thấy kinh tởm hay sao?! Con tự trọng một chút có được không? Con không
biết xấu hổ nhưng mẹ thì có đấy!...”.
“Thôi đi!” Bố cậu lên tiếng cắt đứt những lời nói hàm
hồ của vợ, ông buồn rầu nhìn con trai. Mẹ cậu ngậm miệng lại, phát hiện ra
gương mặt con trai đã biến sắc, trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt toát ra
sự kinh ngạc và đau thương, mẹ cậu nhìn mà xót xa, ngay lập tức thấy hối hận.
Đầu cậu ong ong dường như không nghe thấy gì cả, chẳng
hiểu tại sao trước mắt lại hiện ra bóng dáng của Liêu Duy Tín: “Không được cãi
nhau với bố mẹ, nhớ phải ngoan...” Cậu cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu, chậm
rãi thả lỏng nắm tay. “Bố, con... con ra ngoài đi dạo...”, cậu cảm thấy môi
mình động đậy, hình như đã nói ra câu đó, mà hình như chưa nói gì. Nhưng cậu
không thể chịu đựng thêm được nữa, đầu óc cậu có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
Bạch Ký Minh ra sức khống chế bản thân, nhưng cơ thể
vẫn không ngừng run rẩy. Cậu bước tới thềm cửa, đi giày, lấy áo khoác, mở cửa
bước ra ngoài.
Mẹ cậu mở miệng định gọi lại, nhưng rốt cuộc không bật
ra thành tiếng. Bà hoang mang quay sang nhìn chồng, chỉ bắt gặp một khuôn mặt
chán nản buồn rầu.
Bạch Ký Minh chạy một mạch như điên trên đường, thậm
chí áo khoác cũng không kéo khóa, để mặc gió tuyết lùa vào lồng ngực, lạnh thấu
xương.
Con đường này không thể quen thuộc hơn, chưa đầy năm
phút đã đến cuối đường. Đêm đen và những bông tuyết giăng khắp chốn đã che phủ
hoàn toàn đường chân trời. Biển đen thăm thẳm, u ám và nặng nề như mực, gió rất
mạnh, thổi bay những bọt sóng trắng xóa, làm chúng đập ào ào vào vách đá.
Bạch Ký Minh không nhìn thấy con đường dưới chân, cậu
cũng chẳng để ý đến nó. Sự phẫn uất đè chặt trong lòng đang muốn trào ra ngoài,
lồng ngực cậu tưởng như sắp sửa vỡ tung.
Cậu đứng trên lớp băng, đối mặt với biển cả vô bờ bến
hét điên cuồng: “Liêu Duy Tín - em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu
anh!...”.
Càng nói giọng cậu càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là
tiếng nghẹn ngào sâu trong cổ họng. Nước mắt không kiềm chế được cứ thế rơi,
Bạch Ký Minh quỳ xuống mặt băng, lạnh giá, u tối, cô đơn và bi thương đan vào
nhau thành một tấm lưới dày đặc, cuốn chặt lấy cậu.
Không có lối thoát.
Cho dù có