Old school Easter eggs.
Anh Chỉ Cần Em

Anh Chỉ Cần Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321540

Bình chọn: 8.5.00/10/154 lượt.

ấy tiếng, nghe thấy tràng tút tút vang lên, đành phải cúp máy, trong lòng thấp thỏm không yên.

Chắc chắn mẹ cậu đã nói mấy câu rất khó nghe, mới khiến một người

lạnh lùng như Bạch Ký Minh không thể chịu nổi. Liêu Duy Tín cắn môi,

ngẫm nghĩ lại những ngày ở nhà Bạch Ký Minh, khi về Đường Sơn, và những

cuộc trò chuyện điện thoại của hai người, hình như chẳng có lý do gì để

sự tình phát triển đến mức gay gắt như vậy.

Liêu Duy Tín vẫn nghĩ rằng, mình là nguyên nhân xung đột giữa Ký Minh và mẹ. Anh đi rồi có thể xoa dịu tâm trạng cả hai bên, cho dù vẫn có

mâu thuẫn, nhưng chỉ cần Bạch Ký Minh không cãi nhau với bố mẹ thì chẳng có vấn đề gì không giải quyết được cả.

Nhưng sự thật hoàn toàn trái với mong muốn.

Không cần biết trách nhiệm thuộc về ai, hiện tại người chịu tổn

thương đau khổ chính là Bạch Ký Minh. Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu

rượu? Toàn là rượu mạnh chăng? Dạ dày làm sao mà chịu nổi? Có cần phải

đi bệnh viện không?

Liêu Duy Tín càng nghĩ càng đau đầu, vừa căng thẳng tức giận, vừa

chán nản bực bội. Anh rất muốn gọi lại hỏi rõ tình hình của Bạch Ký

Minh. Nhưng thân phận của anh có chút khó xử, nếu mẹ Bạch Ký Minh vì anh mà tức giận với cậu thì hậu quả khôn lường. Thứ cảm giác đáng ghét lúc

Bạch Ký Minh đột ngột bỏ về quê lần trước lại xuất hiện, đó là sự kinh

hãi vì không nắm bắt được gì trong tay; đó là sự bất lực vì lo sợ sẽ mất đi thứ gì đấy nhưng lại không có cách nào xoay chuyển được. Anh lấy tay ôm mặt, chậm rãi thở sâu. “Bình tĩnh.” Anh tự nhủ: “Liêu Duy Tín, mày

phải bình tĩnh một chút. Có nhiều tình huống, mày hoàn toàn không hiểu

hết, nông nổi đưa ra phán đoán thì ngu ngốc quá”.

Nhưng mà, trời ơi, chỉ cần liên quan đến Bạch Ký Minh, thì anh sẽ trở nên ngu ngốc.

Trừng mắt nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một, đã một giờ trôi qua,

bây giờ gọi điện, chắc không đến nỗi đường đột đâu nhỉ? Liêu Duy Tín

không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu ấn số.

Lần này vẫn là bố cậu nhấc máy: “Không thế nào cả, chưa tỉnh lắm, vẫn đang nôn”.

“Chú cho Ký Minh uống một ít nước muối nhạt, chắc sẽ đỡ hơn chút.”

“Có tác dụng không? Nó uống nước lọc cũng nôn hết.”

“Thế thì đừng cho Ký Minh uống gì nữa, để cậu ấy ngủ một giấc vậy.”

“Nó không chịu ngủ, cứ lăn qua lăn lại, khóc mãi không dứt. Ôi...”

Liêu Duy Tín nghe mà lòng đau như cắt, mãi mới thốt nên lời: “Chú thử vỗ lưng Ký Minh xem, vừa vồ lưng vừa dỗ”.

Ông chưa kịp đáp lời, đã nghe tiếng vợ thất thanh: “Trời ơi ông mau

lại đây, con mình ho ra máu rồi!”. Nghe giọng vợ lạc đi, ông sợ hãi vứt

điện thoại chạy vào phòng.

Liêu Duy Tín nhảy dựng lên, không nghĩ được nhiều, cầm áo khoác lao xuống dưới nhà.

Bố mẹ anh đang chơi cờ vây, thấy con trai hớt hải chạy xuống, khuy áo cài lộn cả lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bố Liêu Duy Tín gọi giật

anh lại: “Con định đi đâu đấy?”.

“Không được, con phải đến thành phố s.” Liêu Duy Tín nghiêm túc nói.

Ông nhìn sắc mặt con trai, ít nhiều cũng đoán được vài phần, chỉ tay vào áo anh: “Muốn đi cũng không thể thế này mà đi chứ?”.

Liêu Duy Tín cúi đầu, đành cởi khuy cài lại. Nhưng tay anh run rẩy,

mãi không cởi được. Mẹ anh bước tới giúp anh, nhẹ nhàng hỏi: “Con đừng

nóng vội, có chuyện gì thì cũng nên bàn bạc với bố con một chút”.

Liêu Duy Tín cũng thấy mình có hơi hấp tấp, anh cố gắng bình tĩnh,

ngắn gọn kể lại tình hình. Cuối cùng nói: “Lúc nãy chú ấy bảo Ký Minh

hình như nôn ra máu, con phải đi xem thế nào”.

Bố anh ngẫm nghĩ một chút, thong thả đứng lên, nói: “Tốt nhất con nên bình tĩnh lại. Theo bố thấy thì mẹ Ký Minh không có thiện cảm với con,

lúc này bà ấy đang thương xót con trai, không chừng sẽ đổ hết trách

nhiệm lên đầu con, con đến đó chỉ càng làm mâu thuẫn gay gắt hơn. Với

lại, rất có khả năng Ký Minh bị chảy máu dạ dày, từ đây đến thành phố s, ngồi tàu nhanh nhất cũng mất hơn mười hai tiếng. Thời gian dài như vậy, đợi con đến nơi còn có tác dụng gì?”.

Bố anh nói rất có lý, nhưng Liêu Duy Tín đều không để vào tai. Anh

nói: “Vậy con biết làm gì? Không thể cứ ngồi đây chờ đợi, chẳng làm gì

được! Bố không biết đâu, với tính cách của Ký Minh, đã làm gì là làm đến cùng, không chịu vòng vo. Nếu xảy ra xung đột với bố mẹ, người cuối

cùng chịu tổn thương chính là Ký Minh. Ký Minh sẽ không chịu nổi...”.

Mắt anh đỏ ngầu, giọng nói nghẹn ngào. Anh quay đầu đi, không muốn

mất kiểm soát trước mặt bố mẹ. Mẹ anh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên bờ

vai rộng lớn của của con trai mình, kéo anh ngồi xuống sô pha.

Bố anh thở dài, từ tốn nói: “Nói trắng ra thì con không chịu nổi cảm

giác bất lực mà thôi. Cảm thấy chỉ muốn ở bên cậu ta, cho dù không thay

đổi được gì, chỉ nhìn cậu ta thôi cũng tốt rồi, phải không?”.

Liêu Duy Tín gật đầu.

“Nghe bố nói, con trai. Con không hiểu tâm trạng của những bậc làm

cha làm mẹ. Trên đời này chẳng có cha mẹ nào nhẫn tâm ngồi nhìn con mình đau đớn khổ sở mà làm thinh cả. Đối xử tốt với Ký Minh không chỉ có một mình con, muốn cậu ta vui vẻ hạnh phúc cũng không chỉ có một mình con.

Nhìn con mình lấy rượu giải sầu, thậm chí nôn ra máu, nỗi đau của người

làm cha l