
ng nào không? Em có biết anh lo lắng chừng nào không? Em làm ơn đừng có nông nổi nữa được không? Em muốn thế nào thì thế ấy à? Em
nốc nhiều như vậy cho ai xem? Em định uy hiếp ai? Họ là bố mẹ em nên mới quan tâm lo lắng cho em. Nếu không thì ai thèm can thiệp chuyện của em? Nốc cho đến chết càng giúp trái đất này nhẹ hơn đấy. Làm gì cũng không
nghĩ đến cảm nhận của người khác, tối qua lúc nghe điện thoại giọng bố
em lạc cả đi, em có biết không?”.
Bạch Ký Minh cắn môi, cảm thấy việc làm của mình hết sức quá đáng.
“Anh nói cho em biết, em phải xin lỗi bố mẹ ngay, có nghe thấy không hả? Nuôi em lớn bằng từng này, là em nợ bố mẹ đấy!”
“Ừm.” Bạch Ký Minh khẽ trả lời: “Vậy em cúp máy đây”.
“Cúp máy? Bạch Ký Minh! Em dám cúp máy hả?!” Đầu dây bên kia tưởng
như Liêu Duy Tín đang nhảy dựng lên, tiếng bước chân bực bội đi lại khắp phòng.
“Thì em đi xin lồi bố mẹ.” Bạch Ký Minh ngơ ngác khó hiểu.
“Bạch Ký Minh! Còn anh thì sao, còn anh thì sao? Mẹ kiếp, lương tâm
em để đâu, anh không lo lắng chắc? Anh còn lo lắng hơn bố mẹ em, ít ra
họ còn ở ngay bên em.”
“Ừm.” Bạch Ký Minh lại nằm xuống, tiếp tục nghe Liêu Duy Tín hăm dọa, “Bạch Ký Minh, em nghe cho kỹ đây! Sau này cấm không được uống rượu,
nghe rõ không? Em còn dám uống rượu thì anh sẽ lột trần treo em lên đánh cho một trận”.
Bạch Ký Minh không nhịn được, phì cười.
“Em còn dám cười?! Mẹ kiếp em dám cười hả?” Liêu Duy Tín giậm chân
tức giận, nếu Bạch Ký Minh đứng trước mặt anh lúc này, chắc anh sẽ bóp
chết cậu, “Em tưởng anh đang đùa chắc? Em tưởng anh không dám chắc? Em
có biết là, tối qua lúc nghe thấy mẹ em gào lên rằng em nôn ra máu,
anh... anh lo gần chết...”.
Bạch Ký Minh cắn chặt môi, nghe giọng Liêu Duy Tín càng lúc càng thấp, trong lòng tràn ngập nỗi xót xa cảm động.
“Xin lỗi...” Cậu nói, “Duy Tín, em xin lỗi...”.
“Hừ” Liêu Duy Tín thở dài, “Em thì, chẳng bao giờ khiến anh yên tâm.
Cứ thế này vài bận nữa, chắc anh suy nhược thần kinh mất”. Anh xả giận
xong, ngữ khí cũng dịu lại, trở về là Liêu Duy Tín dịu dàng tâm lý
thường ngày, “Bây giờ còn khó chịu không? Chốc nữa ăn chút gì đó, đừng
ăn mì sợi hay cơm, mấy thứ đó không tốt cho dạ dày. Ăn chút đồ làm từ
bột mì, dạ dày còn khó chịu thì đi bệnh viện kiểm tra xem sao, đừng cố
chịu”.
“Ùm.” “Đồ xấu xa, chỉ biết ừm thôi.” Liêu Duy Tín cười, “Chuyện đâu
đến nỗi lâm vào đường cùng, sao em không ôn hòa một chút? Mấy ngày Tết ở nhà chăm sóc bố mẹ, đợi về thành phố s chúng ta lại được ở bên nhau,
không phải sao?”.
“Ùm.”
“Thôi, đi rửa mặt đi, rồi ăn sáng. Nhớ phải ngoan, đừng làm loạn lên nữa.”
“Ùm.”
“Không được nóng nảy, có gì thì từ từ nói.”
“Ùm.”
“Còn nữa.” Liêu Duy Tín cất giọng nghiêm túc, “Nhấn mạnh lần nữa, sau này không được uống rượu, một giọt cũng không”.
“Ùm.”
Nghe thấy có tiếng nói chuyện phát ra từ phòng Bạch Ký Minh, mẹ cậu
liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Bà nấu một bát mì cho cậu, dùng bột và
nước nóng để nấu, mềm mềm lại dễ tiêu hóa.
Bạch Ký Minh đánh răng rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh, hơi ngượng nghịu ngồi xuống bàn ăn, ngập ngừng
hồi lâu. Cuối cùng cậu cúi đầu, khẽ nói: “Con xin lỗi...”.
Mẹ cậu mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì cả. Bố đưa chiếc
thìa cho cậu, mỉm cười: “Đứa con ngốc nghếch, mẹ con cũng hơi lỡ lời,
con đừng để bụng làm gì. Thực ra, Duy Tín là một chàng trai tốt. Bố và
mẹ đã bàn bạc kỹ rồi, con đi đi, đến Đường Sơn chơi vài hôm. Thế mà đã
hơn chục năm trời, con cũng từng sống ở đó bảy tám năm, chắc không còn
ấn tượng gì nữa đâu nhỉ?”.
Bạch Ký Minh giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy niềm sung
sướng, toàn thân phấn khởi lạ thường. Cậu hết nhìn bố lại quay sang nhìn mẹ, có chút khó tin: “Thật không bố?”.
“Đứa ngốc này.” Ông xoa đầu cậu, cất cao giọng, “Đến đó chơi, nhớ
chụp nhiều ảnh mang về cho bố xem. Từ khi rời khỏi đó, bố chưa quay lại
lần nào”.
“Vâng ạ.” Bạch Ký Minh cười híp cả mắt, tiếp tục ăn hết bát mì.
Mẹ cậu thở dài, từ tốn nói: “Đừng quên mua chút quà biếu bố mẹ người
ta. Chọn loại tốt ấy, đừng tiếc tiền. Không thể để người ta nói nhà
chúng ta không biết phép tắc được”.
“Vâng ạ!”
Anh muốn bay qua xuân hạ thu đông
Bay qua trăm sông ngàn núi
Giữ trọn niềm hạnh phúc em dành cho anh
Anh muốn ngày ngày được ở bên em
Đêm đêm ôm em chìm vào giấc ngủ
Muốn trăm ngàn lần vẫn trọn đời yêu em.
Trăm ngàn lần vẫn trọn đời yêu em (Mai Diễm Phương)
Liêu Duy Tín đứng sau hàng rào bảo vệ, ánh mắt xuyên
qua đám đông chen chúc, ngay lập tức nhìn thấy Bạch Ký Minh đang bước lên từ
hầm đi bộ.
Anh tiến tới cầm lấy hành lý trong tay cậu. Chỉ có mấy
ngày không gặp, Bạch Ký Minh đã gầy đi trông thấy, mặt mày mệt mỏi. Liêu Duy
Tín cố lắm nhưng vẫn không kiềm chế nổi, đưa tay vuốt mái tóc người yêu, nhẹ
nhàng hỏi: “Giường trên tàu không ngủ được à?”.
“Hả?” Bạch Ký Minh hơi sững người, ngạc nhiên hỏi lại,
“Giường?”.
Liêu Duy Tín nhướng mày: “Đừng nói với anh là em mua
vé ngồi đấy!”.
“Ừm.” Bạch Ký Minh nhún vai tỏ vẻ chẳng quan trọng,
“Vé nào chả như nhau, cũng không mệt lắm”.
Liêu Duy Tín nhìn đôi mắt