Anh Chỉ Cần Em

Anh Chỉ Cần Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321532

Bình chọn: 9.00/10/153 lượt.

àm mẹ không thua con chút nào đâu. Con không đến đó, họ cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Ký Minh. Bố mẹ có cách làm của bố mẹ, họ hy vọng

được nhìn thấy con mình mạnh khỏe bình an, hạnh phúc sung túc. Họ dùng

quan niệm nhân sinh của mình yêu cầu con cái, điều này chẳng có gì sai.

Chỉ là, một khi nhận ra nguyện vọng của mình chỉ đem lại đau khổ cho con mình, thì bất cứ người bố người mẹ nào cũng sẽ thỏa hiệp. Duy Tín, con

từng nói, có những thứ phải chờ thời gian minh chứng. Hạnh phúc chính là như vậy. Điều con cần làm, là dùng cả đời này để chứng tỏ được con sẽ

mang lại hạnh phúc cho Ký Minh, chứ không phải bây giờ hấp tấp đến đó

gây thêm rắc rối.”

“Không phải con muốn gây thêm rắc rối, con chỉ là... con chỉ cảm thấy Bạch Ký Minh bây giờ rất cần con, con phải ở bên cạnh cậu ấy...”

Bố anh cười: “Con nên tin tưởng cậu ta sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa vấn đề này”.

“Nhưng Ký Minh cố chấp lắm, nói không chừng còn làm mâu thuẫn ác liệt hơn.”

“Nói đi nói lại, chung quy con vẫn không tin tưởng cậu ta. Con trai,

đừng quên, cậu ta cũng là một người đàn ông, còn là một người đàn ông có chủ kiến và tính tình cương quyết, con muốn một người đàn ông như vậy

sống trong sự che chở của mình ư?”

“Nhưng... cách xử lý vấn đề của cậu ấy, thật sự có chút... cực đoan...”

“Theo bố thì chuyện không như thế.” Ông vỗ vai con, “Nếu như cậu ta

thực sự đã nảy sinh xung đột dữ dội với bố mẹ, thì sau khi cậu ta uống

say, người mẹ sẽ không có phản ứng như thế. Bố nghĩ, chắc con đã dặn dò

cậu ta rồi”.

“Vâng... con dặn cậu ấy không được cãi nhau với bố mẹ.”

“Có vẻ cậu ta cũng nghe lời con lắm.” Bố anh cười, “Thôi được rồi, lo lắng là điều khó tránh khỏi, nhưng đừng kích động quá. Những chuyện

không có sự chuẩn bị trước hoặc không có tác dụng, tốt nhất không nên

làm. Nếu không dự đoán được kết quả, thì càng không nên làm. Con trai,

kiên nhẫn một chút, đường dù khúc khuỷu, nhưng tiền đồ thì xán lạn, phải không?”.

Câu nói đùa cuối cùng của ông thực sự rất tẻ nhạt, Liêu Duy Tín hoàn

toàn không để tâm đến, chỉ miễn cưỡng gật đầu, nói: “Bố, mẹ, con về

phòng đây”.

Bạch Ký Minh chỉ nôn ra một ít máu, có lẽ do chảy máu dạ dày, cũng có thể do cổ họng bị thương, không nguy hiểm gì. Nhưng thế cũng đủ để mẹ

cậu ăn năn day dứt, bà lo lắng sắp trào nước mắt, ôm đầu cậu gọi: “Con

ơi, con ơi, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?”.

Bạch Ký Minh không trả lời, vùi đầu vào chăn, nói thế nào cũng không

chịu chui ra. Bố cậu nhớ đến lời nói ban nãy của Liêu Duy Tín, lấy tay

vỗ nhẹ lên lưng cậu, miệng dỗ dành: “Ổn rồi ổn rồi, ngủ đi”. Một lúc

sau, Bạch Ký Minh mới chịu thò đầu ra, mắt vẫn nhắm, lí nhí kêu: “Duy

Tín, Duy Tín”. Cậu gọi tên anh từng hồi, âm lượng nhỏ dần, cuối cùng

chìm vào giấc ngủ.

Loay hoay cả buổi, đến lúc này bố mẹ Bạch Ký Minh mới được an tâm một chút, hai người lặng lẽ đóng cửa lại, ngồi xuống sô pha ngoài phòng

khách, thở dài.

“Thôi.” Bố Bạch Ký Minh châm điếu thuốc, “Thôi để thằng bé đi đi, chúng ta không quản nổi nữa rồi”.

“Quản? Tôi còn dám quản nó sao?” Mẹ cậu giận dỗi nói.

Bà ngước lên nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Bạch Ký Minh hoàn toàn không nhớ gì chuyện ngày hôm qua, lúc mở mắt

tỉnh giấc chỉ thấy đầu đau như búa bổ, đưa tay lên day day huyệt thái

dương, chỉ thấy ngón tay mình tê dại.

Cậu đã uống nhiều quá, Bạch Ký Minh cười khổ, khẽ dịch chuyển cơ thể nặng nề của mình, nhấc di động ở ngăn tủ đầu giường lên.

Trời đất, hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Liêu Duy Tín.

Thôi xong, lần này biết giải thích thế nào. Bạch Ký Minh có chút chột dạ, do dự một lúc mới quyết định ấn nút gọi lại. Chỉ sau một hồi chuông Liêu Duy Tín đã nhấc máy, anh thận trọng hỏi: “Sao rồi? Có đi bệnh viện không?”.

Bạch Ký Minh nhíu mày nghĩ, đi bệnh viện làm gì? “Không”. Cậu nói: “Không sao, chỉ hơi khó chịu một chút”.

Đầu dây bên kia nghe rõ tiếng thở phào, sau đó đột nhiên cao giọng:

“Bạch Ký Minh! Mẹ kiếp, giờ mới thấy khó chịu à, lúc nốc rượu sao không

thấy khó chịu? Trừ nốc rượu ra thì em còn biết làm gì nữa? Em có biết em đã nôn cả ngày trời không? Còn nôn ra máu có biết không hả? Có phải em

chán sống rồi? Không đúng, không phải em muốn chết, mà là muốn chọc anh

tức chết đúng không! ! !”.

Cơn thịnh nộ của Liêu Duy Tín, đừng nói là Bạch Ký Minh, ngay đến bố

mẹ anh ở tầng dưới cũng nghe thấy. Hai người đưa mắt nhìn nhau sửng sốt, không ngờ đứa con hòa nhã điềm đạm thường ngày, lúc điên tiết cũng...

rất khủng bố...

Bạch Ký Minh không dám thở mạnh, hứng chịu cơn thịnh nộ của anh: “Anh dặn em thế nào? Không được cãi nhau với bố mẹ, không được cãi nhau với

bố mẹ. Khốn kiếp, em coi anh như người chết phải không, hay coi lời nói

của anh như trò đùa?!”.

“Cái đó...” Bạch Ký Minh lí nhí giải thích, “Em không cãi nhau... em chỉ ra ngoài uống chút rượu...”.

“Ha!, thế thì anh phải biểu dương em đúng không?”, Liêu Duy Tín vẫn

chưa hả giận: “Không cãi nhau được em liền giở chiêu đối phó tiêu cực?

Uống rượu đến nỗi chảy máu dạ dày, em giỏi thật đấy, em có biết bố mẹ em lo lắng chừ


Pair of Vintage Old School Fru