
đỏ ngầu thiếu sức sống của
cậu, ngao ngán thở dài. Bây giờ là hơn chín giờ sáng, hơn chín giờ tối qua Bạch
Ký Minh lên tàu, tức là cậu đã ngồi mười hai tiếng trên đấy. Thế mà cậu còn nói
được câu vé nào cũng như nhau.
Liêu Duy Tín trong lòng xót muốn chết, kéo Bạch Ký
Minh lên chiếc ô tô chờ sẵn bên cạnh. Bạch Ký Minh lúc này lại rất hưng phấn,
nhưng thấy trong xe có tài xế thì không nói gì, chỉ ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm
bên ngoài xuyên qua tấm cửa kính màu trà.
“Tại sao không mua vé giường nằm?” Liêu Duy Tín bứt
rứt mãi chuyện này trong lòng.
“Có vé nằm sao? Nhân viên bán vé không nói.”
“Thế sao em không hỏi?” Liêu Duy Tín kích động hét lên
trợn mắt nhìn Bạch Ký Minh, “Anh rất băn khoăn em làm thế nào mà sống được đến
hôm nay, em thật khiến người khác lo lắng”.
Bạch Ký Minh quay đầu lại không nói gì, chỉ nhìn anh,
rồi bật cười. Liêu Duy Tín lúng túng trước nụ cười của cậu, chau mày hỏi: “Em
cười cái gì?”.
“Không có gì.” Bạch Ký Minh cắn môi, vẫn cười nói
“Không có gì”, rồi sau không tán gẫu nữa, quay ra chiêm ngưỡng thành phố. Liêu
Duy Tín đang định lên tiếng, chợt cảm thấy bàn tay trái âm ấm, thì ra bị tay
phải của Bạch Ký Minh lặng lẽ nắm lấy.
Cũng không biết tại sao, sự sốt ruột mấy hôm nay của
Liêu Duy Tín trong thoáng chốc đã biến mất không dấu vết. Anh cũng nắm chặt tay
cậu, ngồi sát lại, giới thiệu những địa danh du lịch của Đường Sơn mà chiếc xe
lướt qua.
Hai người đều có chút lơ đãng, chỉ thấy có một thứ cảm
xúc lén lút được giấu kín đang dần dần tỏa ra, từng chút từng chút khiến con
tim ngất ngây.
Liêu Duy Tín đưa Bạch Ký Minh đến một khu chưng cư,
Bạch Ký Minh hỏi: “Không phải anh kể nhà anh sống ở một tòa biệt thự sao?”.
Liêu Duy Tín trợn mắt: “Em định cứ thế này mà đi gặp bố mẹ anh hả? Em không mệt
à?”.
Bạch Ký Minh thở phào, như thể trút được gánh nặng,
nhưng vẫn đắn đo: “Đến nơi mà không đi chào hỏi bố mẹ luôn, như thế có vô lễ
quá không?”.
“Yên tâm đi.” Liêu Duy Tín cười khoác vai cậu, lôi cậu
lên trên, “Anh không nói với họ hôm nay em đến”. Bạch Ký Minh lúc này mới yên
tâm, đi theo Liêu Duy Tín vào phòng.
Liêu Duy Tín đặt hành lý xuống đất, Bạch Ký Minh đóng
cửa lại. Hai người cứ đứng giữa phòng khách như thế nhìn nhau. Liêu Duy Tín khẽ
thở dài, chậm rãi mở rộng hai tay. Bạch Ký Minh lao vào vòng tay anh.
Một lúc lâu, không ai nói gì cả, chỉ lặng yên nghe hơi
thở người kia vang lên rõ ràng bên tai. Họ ôm chặt nhau, ngực kề ngực, tựa như
có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Liêu Duy Tín hôn lên trán Bạch Ký Minh, nói khẽ: “Mệt
lắm không?”. Bạch Ký Minh gật đầu. Liêu Duy Tín dùng tay đỡ cậu, nói: “Em bỏ đồ
đạc ra đi, anh đi pha nước tắm cho em”.
Lúc hai người sống chung ở thành phố s, Bạch Ký Minh
không thích dùng bồn tắm. Cậu thấy như vậy quá lãng phí nước, còn phiền phức
nữa. Cậu thích dùng vòi hoa sen hơn, dội một cái là xong. Nhưng hôm nay, Liêu
Duy Tín nghĩ để cậu tắm bồn thì sảng khoái hơn, vì cậu đang rất mệt.
Liêu Duy Tín điều chỉnh nước hơi nóng một chút, đây là
bồn tắm mát xa tạo sóng, anh đổ thêm chút muối tắm chuyên dùng để tạo cảm giác
thư giãn.
Trong lúc anh đang thử độ ấm của nước, thì Bạch Ký
Minh lững thững bước vào, ôm anh từ đằng sau, áp mặt lên lưng anh.
“Mau cởi đồ ra, tắm xong mới ngủ ngon được.” Liêu Duy
Tín vỗ nhẹ lên bàn tay đang quàng trước ngực mình.
“Cởi giùm em.” Bạch Ký Minh lười biếng nói.
Đồ ngốc xấu xa, còn giở trò làm nũng? Liêu Duy Tín kéo
cậu ngồi lên đùi mình, lần lượt cởi hết quần áo cậu ra. Chuyện này anh đã quá
quen thuộc, không hề gặp khó khăn gì. Sau đó đỡ cậu ngồi xuống bồn. Anh cũng
cởi đồ, chui vào giúp cậu tắm.
Bạch Ký Minh ngồi yên trong lòng anh, ngoan ngoãn để
anh kỳ cọ, ánh mắt chăm chú theo dõi bọt sữa tắm trên tay.
Liêu Duy Tín thấy cậu ủ rũ không vui, không cần hỏi
cũng biết đang có chuyện trong lòng. Giúp Bạch Ký Minh gội đầu xong, anh hỏi:
“Có nhớ anh không?”.
Bạch Ký Minh gật đầu, rồi tựa lên vai anh. Liêu Duy
Tín vỗ về lưng cậu, khẽ hỏi: “Sao thế? Không vui à?”.
Bạch Ký Minh lắc đầu, nhưng không lên tiếng. Liêu Duy
Tín cũng không hỏi nữa, chỉ ôm chặt cậu. Mãi lâu sau, mới nghe cậu nói: “Mẹ
mắng em”.
Quả nhiên là có chuyện. Liêu Duy Tín hôn lên tóc cậu:
“Mẹ em nói gì?”.
“Mẹ bảo em không biết nhục, không biết xấu hổ.” Cơ thể
cậu cứng lại.
Liêu Duy Tín thầm thở dài, câu nói này khó nghe quá.
Bạch Ký Minh từ bé đã ngoan ngoãn hiền lành, chưa từng gây sự với ai, ngay cả
mấy câu trách cứ nặng nề cậu cũng hiếm khi phải nghe, đừng nói gì bị mắng với
ăn đòn. Lòng tự trọng quá lớn, cậu đương nhiên không chịu nổi những lời như
thế, chẳng trách bỏ đi tìm rượu giải sầu. Nhưng, đó là mẹ của cậu, chẳng lẽ
mình lại đổ thêm dầu vào lửa?
“Thôi.” Liêu Duy Tín cười khẽ, đỡ cậu dậy, “Em rộng
lượng chút là được. Lời nói lúc mẹ đang giận mà em cũng để trong lòng mãi sao?
Lúc giận ai chẳng nói lung tung, chuyện qua rồi thì thôi, chẳng nhẽ em định ghi
nhớ cả đời? Mẹ em có nói em vài câu đã sao. Em còn so đo làm gì?”.
“Nhưng...”, trong lòng Bạch Ký Minh vẫn không