
àng, có khí chất
thanh tao của phụ nữ Giang Nam. Trước khi nghĩ hưu bà là một y tá, ăn nói
từ tốn nhẹ nhàng, cũng không hay mở miệng, chỉ mỉm cười nhìn con trai và Bạch
Ký Minh đứng bên cạnh.
Chồng bà là một người đàn ông phóng khoáng, mang đậm
khí khái của người phương Bắc. Nói cười ha hả, giọng điệu hài hước, nhìn vấn đề
một cách sáng suốt. Từng động tác của ông đều toát lên sự tự tin và lão luyện
của một người đàn ông chín chắn.
Có thể nhận ra, Liêu Duy Tín chịu ảnh hưởng rất lớn từ
người bố, nhưng không phải là mô phỏng lại hoàn toàn. Trên người anh, đồng thời
toát lên sự dịu dàng tâm lý thấu hiểu người khác của mẹ và sự chững chạc, bao
dung cởi mở của bố.
Mối quan hệ giữa hai bố con anh giống như những người
bạn. Họ cùng nhau chia sẻ gánh vác một vài thứ, không hề câu nệ. Có lúc hai
người cùng nhất trí một quan điểm, có lúc lại thẳng thắn phân tích cách nhìn
của mình. Điều này Bạch Ký Minh chưa từng trải qua. Từ nhỏ cậu đã không trò
chuyện nhiều với bố, chuyện gì cũng chôn giấu trong lòng. Vì thế lúc này, nhìn
thấy bố con Liêu Duy Tín cười đùa trêu chọc nhau, cậu cảm thấy vừa kinh ngạc
vừa thú
Một bữa cơm kéo dài suốt hai tiếng mà vẫn chưa kết
thúc. May mà hôm nay họ ăn lẩu - đây là ý tưởng của Liêu Duy Tín, đơn giản vì
Bạch Ký Minh thích ăn lẩu nhất - nên không lo thức ăn bị nguội mất. Chỉ phiền
chị Trương - người giúp việc, chốc chốc lại chạy vào bếp, tất bật một hồi rồi
bê ra đủ các loại thịt và rau củ bày lên bàn.
Bạch Ký Minh nhớ lời dặn của Liêu Duy Tín, không dám
uống rượu, chỉ uống nước ép hoa quả. Ba người còn lại uống rượu vang, không khí
bữa cơm rất ấm áp vui vẻ. Bạch Ký Minh tròn mắt lắng nghe bố Liêu Duy Tín công
bố những chuyện mất mặt của anh: lần đầu tiên tập đi xe đạp, đâm thẳng vào cầu
môn, lập một cú “vào” hoàn hảo; lần đầu tiên tập trượt tuyết, trong lúc mất tự
chủ đã lao thẳng vào gốc cây, miệng vẫn hét “Cây! Cây!”; chưa đầy hai tuổi,
được giao trọng trách tham gia lễ giường đệm(*) cho cô dâu chú rể, không
ngờ cậu bé chơi mệt quá ngủ luôn trên giường người ta, còn tè dầm một bãi to;
về quê ngoại chơi, đi tắm ở hồ, bị vịt đuổi theo khắp sân...
(*) Lễ giường đệm:
vào ngày đầu tiên sau khi cưới, một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu xuất thân trong
gia đình đầm ấm hạnh phúc, được đặt lên giường cô dâu để lăn qua lăn lại.
Bạch Ký Minh nghe mà cười đau cả bụng, không ngồi
thẳng được. Bố Liêu Duy Tín có tài ăn nói, miêu tả sinh động như thể câu chuyện
đang diễn ra ngay trước mắt.
Liêu Duy Tín mặt mày biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, dở
khóc dở cười nói: “Thôi đi bố! Lịch sử vẻ vang của con mà sao bố nhớ kỹ thế”.
“Đương nhiên phải nhớ chứ.” Bố anh cười ha hả, “Đợi
lúc nào con không nghe lời, sẽ dùng để dạy bảo con”.
“Bố như thế mà là dạy bảo con à, rõ ràng là tiếp tay
cho Ký Minh.”
Bạch Ký Minh nghe không hiểu, kinh ngạc nhìn anh. Liêu
Duy Tín cười nói: “Chuyện đáng xấu hổ của con, bây giờ Ký Minh đều biết cả rồi.
Hình tượng oai phong lẫm liệt của con trong mắt Ký Minh bị rót giá thảm hại,
sau này con biết cai quản gia đình thế nào đây, Ký Minh không sợ con nữa rồi”.
Nghe anh nói xằng nói bậy, Bạch Ký Minh vừa tức vừa
xấu hổ, giơ chân đạp anh một cái. Có điều nền nhà trải thảm sưởi, hai người đều
không đi giày, cú đạp của cậu yếu ớt như thể đang làm nũng.
Bạch Ký Minh đang định rút chân về, thì bị bàn chân
Liêu Duy Tín chặn lại, chỉ cảm thấy hơi ấm từ bàn chân anh xuyên qua tất,
truyền sang bàn chân cậu, rất ấm áp.
Bạch Ký Minh không nói gì, để mặc cho anh giẫm lên,
cúi đầu vào bát tập trung ăn cơm.
Bố mẹ Liêu Duy Tín đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười đứng
dậy: “Thôi hai đứa cứ từ từ ăn, Ký Minh cháu ăn nhiều vào, đừng làm khách”.
Bạch Ký Minh vội vàng đứng dậy: “Cô chú đã thôi rồi
ạ?”.
“Ừ, cô chú ăn no rồi, vào phòng xem ti vi một lát,
cháu ăn tiếp đi, mặc kệ cô chú.”
Bạch Ký Minh còn định nói thêm mấy câu khách sáo, đã
bị Liêu Duy Tín kéo xuống ghế: “Đều là người một nhà cả, em khách sáo làm gì”.
Bố mẹ anh tươi cười đi lên lầu. Bạch Ký Minh lườm anh một cái, bắt đầu thu dọn
bàn ăn.
Liêu Duy Tín hỏi: “Em làm gì đấy?”.
“Ăn no rồi, không rảnh mà nghe anh nói nhảm.”
Chị Trương đứng cạnh vội nói: “Cứ để cho tôi, hai cậu
lên nhà nghỉ ngơi đi”.
Bạch Ký Minh không chịu để mình chị Trương dọn dẹp,
nói gì cũng phải bê một đống bát đũa vào nhà bếp rửa.
Liêu Duy Tín cũng giúp chị Trương dọn bàn ăn, lúc đi
đến cửa nhà bếp thì thấy Bạch Ký Minh đang cầm khăn tẩm nước rửa bát chà quanh
bát đũa, hai tay dính đầy xà phòng.
Chị Trương đứng một góc, hết nhìn phải lại nhìn trái,
thấy bản thân đang làm kỳ đà cản mũi thì buông tay bỏ ra ngoài, để mặc hai
chàng trai bận rộn trong bếp.
Hai người không chú ý đến sự biến mất của chị Trương,
Liêu Duy Tín chậm rãi tiến lại sau lưng người yêu, ôm cậu từ đằng sau, tì cằm
lên vai cậu, hôn lên vành tai cậu.
“Làm cái gì thế?” Bạch Ký Minh cười quay đầu tránh né,
“Mau phụ em rửa bát đi”.
Liêu Duy Tín chấp nhận số mệnh, bắt đầu cầm bát đũa xả
nước. Bỗng nhớ ra gì đó, anh cười hỏi: “Còn nhớ vào ngày thứ ha