
i chúng ta quen
nhau, em vào bếp nấu cơm, ăn xong chúng ta cũng như thế này. Lúc đó em bắt anh
phải phụ em rửa bát, sao lại thản nhiên như không thế được?”.
Bạch Ký Minh liếc xéo: “Lên giường với nhau rồi, còn
giả bộ thẹn thùng cái gì?”.
“Ha ha.”Liêu Duy Tín cười, “Chậc, em có biết lúc đó
anh nghĩ gì không?”.
Bạch Ký Minh bận rộn rửa bát đũa, chẳng rảnh rỗi tiếp
chuyện anh.
Liêu Duy Tín thở dài, nói: “Lúc đó anh nghĩ, sao lại
có một người tốt thế này, vừa biết nấu ăn, vừa chăm chỉ. Ai mà cưới được cậu
ta, thì hạnh phúc biết bao”.
Bạch Ký Minh nghe anh nói ngon nói ngọt, mặc dù không
lên tiếng, nhưng môi đã cong lên cười.
Liêu Duy Tín dùng khuỷu tay khẽ đẩy cậu: “Này, lúc đó
em nghĩ gì?”.
Bạch Ký Minh không nói.
“Có phải em nghĩ là, người đàn ông này thật tuyệt vời,
vừa đẹp trai vừa tốt bụng, quả là hiếm có.” Liêu Duy Tín tự tâng bốc mình, Bạch
Ký Minh ném cho anh một cái nhìn khinh bỉ, chau mày nói: “Anh thực sự muốn biết
có phải không?”.
“Ừ, nói anh nghe đi.”
Bạch Ký Minh cúi mặt, thong thả nói: “Em nghĩ là, đêm
qua mới làm có ba hiệp đã kiệt sức, có phải người đàn ông này có vấn đề sinh lý
không?”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín tức muốn ói máu.
Đêm hôm đó, Liêu Duy Tín đã dùng hành động thực tế
chứng minh khả năng sinh lý của mình cho Bạch Ký Minh xem. Kết quả, mồng năm
Tết, mặt trời đã lên cao rồi, hai người vẫn chưa tỉnh giấc.
Bố mẹ Liêu Duy Tín dậy từ sớm, ăn sáng xong đã lên
đường chúc Tết họ hàng bạn bè. Bạch Ký Minh nằm ườn trong chăn không chịu dậy,
Liêu Duy Tín cũng mặc kệ cậu. Đến lúc bụng sôi ùng ục, hai người mới mò dậy
đánh răng rửa mặt, xuống lầu ăn bữa trưa.
Kế hoạch ban đầu của Liêu Duy Tín là đưa Bạch Ký Minh
đi thăm thú một vòng Đường Sơn, giờ thì hoàn toàn đổ bể. Liêu Duy Tín nghiến
răng nói: “Đồ xấu xa, đều tại em cả”.
Bạch Ký Minh cười thích thú: “Trách em gì chứ, chỉ có
thể trách anh quá khỏe”.
“Hứ.” Liêu Duy Tín nghĩ một chút, quyết định phải xóa
mờ ấn tượng không tốt mà bố anh gây ra ngày hôm qua, anh đứng dậy lấy album,
cúp vàng, bằng khen bày la liệt trên bàn, tự đắc nói: “Nhìn xem, chồng của em
là một người lợi hại như thế nào”.
Bạch Ký Minh bĩu môi, khinh thường nói: “Chỉ là mèo mù
vớ cá rán, có gì đáng tự hào?”. Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn cầm album lên
xem từng tấm một.
Liêu Duy Tín phấn khởi kể cho cậu nghe những kỷ niệm
trước đây của mình. Hai người ngồi ở nhà suốt một ngày, chiều tối bố mẹ Liêu
Duy Tín về, Bạch Ký Minh vẫn chưa đi ra khỏi cửa một bước. Bố anh cười bảo:
“Con cũng nên đưa Ký Minh ra ngoài chơi, chẳng nhẽ đến Đường Sơn chuyến này,
chỉ nhớ mồi phòng nhà mình thôi sao?”.
“Vâng ạ.” Liêu Duy Tín lôi Bạch Ký Minh ra cửa, lấy áo
khoác từ móc xuống, “Đi nào, đưa em đến trường cũ của anh chơi”.
Chị Trương nhắc nhở: “Đừng đi xa quá nhé, con sắp nấu
xong rồi”.
Hai người gật đầu đi ra ngoài.
Trường cũ của Liêu Duy Tín cách nhà anh không xa, cũng
không quá lớn, chỉ có hai tòa nhà, xung quanh toàn cây to, nhưng lá đã rơi hết
rồi. Quanh cảnh phương Bắc là vậy, đến mùa đông trông rất tiêu điều.
Sau khi chào hỏi thầy giáo trực ban, Liêu Duy Tín dẫn
Bạch Ký Minh đi dạo một vòng quanh trường.
Dưới sự chỉ huy của thầy giáo, anh đã từng cúi lưng
nhổ cỏ trên sân tập; vì ngọn cờ đỏ dành cho người thắng cuộc, anh đã từng trằn
trọc giữa đêm suy nghĩ làm sao để trở thành người tốt làm việc tốt; cũng từng
ôm đồng đội khóc hết nước mắt vì thua trận; cũng từng múa côn giả vờ làm Quách
Tĩnh với Hồng Thất Công... Thời niên thiếu đã qua, trong niềm phấn khởi sung
sướng, hoặc rầu rĩ u buồn, đều diễn ra tại đây.
Bạch Ký Minh im lặng lắng nghe, thi thoảng mỉm cười
một cái. Hai người bước đến góc khuất trên sân tập, chỗ đó có một hố cát và mấy
thanh xà đơn xà kép. “Đúng rồi.” Liêu Duy Tín hỏi cậu, “Bố em bảo em từng sống
ở Đường Sơn tám năm, đúng không? Học trường tiểu học nào thế?”.
Bạch Ký Minh lắc đầu: “Ai mà nhớ được, hình như tên là
trường tiểu học Nam Phúc Trang”.
“Nam Phúc Trang?” Liêu Duy Tín nhíu mày, không có ấn
tượng gì lắm, “Không sao, anh sẽ hỏi bố, chắc ông biết. Để hôm nào đưa em đi
xem”.
Bạch Ký Minh cười: “Đi xem cái gì? Em chẳng nhớ gì cả,
có gì đáng xem chứ?”.
“Em thật là...” Liêu Duy Tín á khẩu, chưa từng gặp ai
lạnh lùng như cậu. Anh dùng hai tay lấy đà, nhảy lên thanh xà kép ngồi, thở
dài: “Thôi, chuyện ngày trước anh không bận tâm nữa. Chuyện sau này, đằng nào
cũng có anh đây, chẳng cần em nhớ gì cả. Nếu em quên, anh sẽ nhắc cho em nhớ’’
Bạch Ký Minh cúi đầu, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm
áp lạ thường. Cậu khẽ đưa tay đặt lên mu bàn tay đang nắm xà kép của anh.
“Chà.” Liêu Duy Tín cười nói, “Con người thật thú vị.
Lúc nhỏ hai ta đều lớn lên ở Đường Sơn, ở gần nhau vậy mà chẳng gặp mặt lần
nào. Phải đợi đến lúc cùng chạy về thành phố s mới quen. Em bảo, đây gọi là
gì?”.
Đây gọi là gì? Bạch Ký Minh ngẩng đầu, nhìn nụ cười
mãn nguyện của anh dưới ánh hoàng hôn đỏ rực. Cậu khẽ cong môi, không nói, ánh
mắt chan chứa âu yếm yên bình.
Liêu Duy Tín giơ tay ra: “Lên đây đi”.
Bạch Ký Min