
xếp thứ tự xong xuôi, trò chơi bắt đầu. Vừa
uống rượu xong tâm trạng cực tốt, tuy nhiên thần trí mơ màng nên ai cũng nói
sai. Mới hai vòng còn chưa đếm đến bốn con ếch, tới con thứ ba đã rối tung rối
mù, có người còn đọc bảy con mắt, ai cũng lăn ra cười.
Đếm đến vòng thứ năm, Liêu Duy Tín đã phải hét hai
lần: “Tôi là một tên đại ngốc!”. Anh không dám đối mặt với ánh mắt của người
trên xe đối diện, vội vàng đóng cửa sổ lại. Mọi người cười đau hết cả bụng,
tính đi tính lại, ai cũng có lúc tính sau. Không ngờ La Na đột nhiên chỉ vào
Bạch Ký Minh: “Cậu ta! Còn cậu ta nữa, đến bây giờ vẫn chưa bị phạt lần nào!”.
Bạch Ký Minh nắm tay lại che miệng cười: “Mình không
đếm sai, sao lại bị phạt?”.
Cái đám bị phạt nổi giận, đều muốn bắt cậu chịu phạt,
mọi người nghiêm túc trở lại, tất cả ánh mắt dồn hết về phía cậu, Triệu Hạc Nam
hét lên: “Chơi lại từ đầu”.
Kết quả càng tệ hơn.
Trước nay tâm lý cậu luôn vững vàng, cho dù người khác
thế nào, cậu cũng chỉ nhớ kỹ phần mình. Không chậm không nhanh, cho dù phải đếm
mười lăm con ếch, cậu vẫn kể chính xác số chân mắt mũi. Mọi người kêu trời,
đành cam chịu thất bại, Châu Dương tức tối kêu: “Cậu không bớt lạnh lùng đi
chút được à? Hứ, chẳng thú vị gì hết”.
Bạch Ký Minh chỉ mỉm cười, không trả lời.
Liêu Duy Tín vội vàng giải vây cho cậu, lôi ra mấy bộ
bài, nói: “Hay chúng ta chơi trò tiến lên đi, cậu ấy giỏi toán, chúng ta làm
sao địch lại được đây?”.
“Đúng đấy! Đúng đấy! Lần này cho cậu ta đi đời luôn!”
Triệu Hạc Nam nháy mắt, mọi người lại được thêm một trận cười.
Bạch Ký Minh xua tay: “Tôi không chơi đâu, chơi không
tốt lại bị mọi người mắng mỏ”.
“Không mắng cậu đâu, tuyệt đối không mắng.” La Na dụ
dỗ, “Cậu chưa lần nào chịu chơi cùng bọn này, hôm nay không được phép chưa đánh
đã rút lui”.
“Nhưng tôi không biết chơi.” Bạch Ký Minh có chút đắn
đo.
Liêu Duy Tín an ủi cậu: “Thì cứ làm một chân, chỉ là
chơi thôi mà”.
Dùng ba cây đỏ và ba cây đen để phân đội, kết quả Liêu
Duy Tín, Bạch Ký Minh và Triệu Hạc Nam một đội, La Na, Châu Dương, Trương Thành
ở một đội, những người còn lại gồm Đơn Điền Phong, Đồng Lâm, Phùng Lỗi ngồi
xem.
Sau khi đổi chỗ, hai đội ngồi xen kẽ nhau. Chỉ bằng
vài cây bài, mọi người đã nhìn ra Bạch Ký Minh quả nhiên không biết chơi, cũng
không chịu ra bài, cứ giữ khư khư trong tay, thỉnh thoảng chạy mấy cây bài bé.
Liêu Duy Tín và Triệu Hạc Nam sốt ruột làu bàu: “Sao để cho người ta chạy hết
bài thế”, “Bài bé tí mà cậu cũng không chặn được à?”.
Đến lúc năm người đều “điểm danh”(1) rồi, trên tay
Bạch Ký Minh vẫn còn một đống bài. Triệu Hạc Nam than trời kêu đất: “Lần này
thê thảm rồi”.
(1) Điểm danh:
khi còn ba cây trở xuống có thể “điểm danh”, nhưng người chơi không cần nói
chính xác còn mấy cây.
Nhưng Bạch Ký Minh không chút lo lắng, chìa ra sáu cây
bài: “456789 - một con rồng”. Sau đó lại thêm mấy cây: “5678910 - một con rồng
nữa”. Thế bài rất yếu, chỉ cần ba cây giống nhau là có thể đánh bẹp, nhưng lúc
này mọi người chỉ còn một đến hai lá bài, làm sao mà chặn? Họ chỉ biết trơ mắt
nhìn Bạch Ký Minh vứt nốt chỗ bài trên tay xuống: “Ba cây tám, cây Q, hết rồi”.
Bài dở như vậy mà cũng nhất được? Đội kia tức ói máu,
suýt nữa thì lao đầu vào tường, may mà hai người kia vẫn còn bài, chỉ cần bắt
được một người là ổn.
Không ai đỡ được cây Q, vì thế Liêu Duy Tín được ăn
sái. Anh hơi chần chừ, trên tay có một cây K, một cây J. Nếu ra K thì không ai
bắt được, đương nhiên anh có thể đánh trước, nhưng còn Triệu Hạc Nam thì sao,
một người thua cũng không được tính là thắng. Nhưng nếu ra cây J, Châu Dương
ngồi kế anh chỉ còn một cây, ai biết là cây gì, nếu cô ta bắt được thì sao?
Anh còn đang nghĩ, thì Bạch Ký Minh đã nhoài người,
rút cây J định vứt ra. Liêu Duy Tín vội ngăn lại: “Không được, nhỡ cây của Châu
Dương to hơn thì sao? Chúng ta sẽ thua mất”. Bạch Ký Minh cười: “Không sao, cứ
nghe tôi”. Vừa vứt bài ra vừa nói nhỏ với Liêu Duy Tín: “Châu Dương cầm cây 10,
chắc chắn không sai”.
Còn chưa nói hết câu, đã nghe tiếng Châu Dương thở dài
thườn thượt. Triệu Hạc Nam còn cây Q vừa hay đánh được cây J, sung sướng hét
lên.
Châu Dương tức điên người: “Bạch Ký Minh, cậu nhớ
bài!”.
Bạch Ký Minh cười: “Xin lỗi nhé, bệnh nghề nghiệp,
không cố ý đâu”.
Cả bọn nghiến răng nghiến lợi phùng má trợn mắt, nói
thế nào cũng không chịu chơi bài với Bạch Ký Minh nữa.
Đang lúc râm ran trò chuyện, bên ngoài đột nhiên đen
ngòm. Nhìn qua cửa sổ, không biết đã đi đến đâu, một ngọn đèn đường cũng không
có, xung quanh tối mịt. Hai bên hình như là cây cối sừng sững, những ruộng hoa
màu đằng xa không một bóng người.
Gió đêm thổi tới có chút lạnh, La Na hỏi: “Anh Liêu,
chúng ta đang đi đâu vậy? Không lẽ định bán bọn em đi sao?”
Đơn Điền Phong “ối chà” một tiếng, nói: “Em biết rồi,
đây là hướng đi Đại Liên, anh Liêu muốn đưa chúng ta đến Dailian Discoveryland
Theme Park(2)”.
(2) Dalian Discoveryland
Theme Park: Công viên chủ để Vương Quốc nằm ở khu du lịch quốc gia Kim Thạch
Đại Liên, Trung Quốc. Được thiết kế bởi