
nhiều gian nan phiền muộn
Ít ra chúng ta vẫn được cùng nhau đau khổ
Mỗi lần tình yêu trượt xuống vực sâu
Từng kỷ ức xưa giữ chặt hai ta ở lại.
Niềm hạnh phúc được cùng nhau đau khổ
(Chu Hoa Kiện)
Nhá nhem tối hôm sau, Bạch Ký Minh mới về nhà. Cậu không đem di động
theo, bố mẹ không cách nào liên lạc được đành phải ngồi trên sô pha mặt
mày cau có, chốc chốc lại đưa mắt nhìn nhau, thở vắn than dài.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy con trai mở cửa bước
vào, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân đầy mùi rượu, quần áo xộc xệch, họ vẫn
không tránh khỏi kinh ngạc. Cũng không hiểu Bạch Ký Minh làm thế nào mà
tìm thấy quán nhậu còn mở cửa vào giữa đêm giao thừa. Cậu uống từ quán
này sang quán kia, vừa bước vào cửa liền ngã vật xuống nền nhà.
Mẹ cậu vừa xót xa tức giận vừa chẳng biết phải làm sao, bà tiến lại
đỡ cậu con, miệng càu nhàu: “Sao lại uống nhiều thế này, con không muốn
sống nữa có phải không?”. Bạch Ký Minh hoàn toàn không nghe thấy bà đang nói gì, chỉ thấy bụng co thắt khó chịu, cậu lao vào nhà vệ sinh, nôn
liên tục vào bồn cầu.
Mẹ cậu trợn mắt bảo chồng: “Ông còn đứng thộn mặt ra làm gì? Mau đem
cốc nước lại đây”. Nhìn cậu thế ông cũng đau lòng, vừa lấy nước vừa
trách vợ: “Đều tại bà cả”.
“Nó làm sai, tôi làm mẹ nói nó vài câu cũng không được chắc?” Mẹ cậu có phần hối hận nhưng vẫn mạnh miệng cãi.
“Bà nói mấy câu đó mà nghe được à, đến tôi còn không lọt tai.” Bố cậu cầm cốc nước, hai người tất bật một hồi. Vừa đỡ cậu vừa lấy khăn lau
mặt cho cậu, lại đưa nước cho cậu xúc miệng, cuối cùng dìu cậu nằm xuống giường, cởi áo khoác và giày, thế mới coi như tạm ổn.
Đầu óc Bạch Ký Minh quay cuồng hỗn độn, có cảm giác hình như mình đã
về đến nhà, nhưng người xung quanh lúc ẩn lúc hiện, họ nói gì cậu cũng
không nghe rõ. Dạ dày đau từng cơn, như bị lửa thiêu đốt. Toàn thân nóng bức khó chịu, mạch máu căng lên như muốn nổ tung, miệng thì khô rát. Bố cậu cho cậu uống chút nước, không ngờ lại nôn ra một trận.
Mẹ cậu kinh hãi nhận ra cả người cậu đang phát sốt, trán ướt đẫm mồ
hôi. Bà hoảng hốt bảo chồng: “Chẳng lẽ bị ngộ độc rượu, hay chúng ta đưa nó đi bệnh viện?”.
“Đi cái gì mà đi.” Bố cậu phần nào nắm rõ tình hình, “Bà yên tĩnh chút đi, chưa thấy ai say rượu à? Ngủ một giấc là sẽ đỡ thôi”.
Nhưng Bạch Ký Minh không nằm im được lúc nào, lăn đi lăn lại trên
giường, lí nhí trong miệng không biết nói những cái gì, vẻ mặt đau đớn
khó chịu, chốc chốc lại rúc đầu vào gối, khóc rấm rứt.
Mẹ cậu cho cậu uống nước hoa quả, mật ong, ngậm gừng tươi, nhưng đều
không có tác dụng, uống cái gì nôn ra cái đó. Bố mẹ cậu hết cách, chỉ
biết lấy khăn mặt nhúng qua nước ấm, lau mặt cho cậu.
Đang trong lúc luống cuống thì chuông điện thoại reo. Mẹ cậu ngồi bên giường chăm sóc cậu, để chồng đi nghe điện thoại, không ngờ là Liêu Duy Tín.
Ngày nào Liêu Duy Tín cũng nói chuyện điện thoại với Bạch Ký Minh,
nhưng cả ngày mồng Một gọi kiểu gì cũng không có người nhấc máy. Trong
lòng cảm thấy không yên, nhưng nghĩ đến lần trước Bạch Ký Minh đột nhiên về quê cũng không liên lạc được, anh tự cười mình, cảm thấy bản thân lo nghĩ hơi quá. Có lẽ Bạch Ký Minh đang bận đón Tết với người nhà, không
có thời gian nghe điện thoại; hoặc là tiếng pháo nổ bên ngoài to quá,
nên không nghe thấy chuông reo; hơn nữa rất có khả năng cậu ngốc xấu xa
của anh đi ra ngoài mà bất cẩn quên mang di động.
Không ngờ, đến mồng Hai vẫn như thế. Liêu Duy Tín có chút lo lắng,
theo lý thì trong khoảng thời gian dài như thế, cho dù Bạch Ký Minh
không nhấc máy thì cũng phải gọi lại cho anh mới phải. Anh chần chừ một
lúc, cuối cùng quyết định gọi vào máy bàn nhà cậu.
Bố cậu nghe thấy giọng Liêu Duy Tín thì thở dài một tiếng. Sau khi
chúc Tết, Liêu Duy Tín mới hỏi: “Thưa chú, Ký Minh có nhà không ạ?”.
“À, có. Nhưng nó vừa uống say, đang nằm trên giường.”
“Uống say ạ?!” Liêu Duy Tín lập tức đứng dậy, tâm trạng chùng xuống.
Bạch Ký Minh không thích uống rượu, thường ngày chẳng chạm vào một giọt. Chỉ trong hai trường hợp cậu mới uống rượu, một là trong tiệc tùng quan trọng, hai là lúc tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Nhưng hiện giờ là ngày Tết, cả nhà quây quần, uống chút rượu cũng là
điều dễ hiểu. Liêu Duy Tín trong lòng biết rõ khả năng này không cao,
nhưng vẫn gượng cười nói: “Chắc là anh em họ hàng uống hơi nhiều phải
không ạ? Ký Minh cũng có lúc uống rất hăng”.
“Không phải. Đêm giao thừa mẹ nó có nói nó mấy câu, nó bỏ ra ngoài
uống đến sáng nay mới về nhà, cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu...”
Liêu Duy Tín nghe như sét đánh bên tai, chuyện tồi tệ nhất cuối cùng
cũng xảy ra. Anh cố gắng trấn tĩnh bản thân, hỏi: “Bây giờ Ký Minh thế
nào hả chú?”.
“Còn thế nào nữa? Nôn ọe liên hồi...” Ông còn định nói tiếp, nhưng vợ ông đã hét lên: “Ông nói gì mà lắm thế? Mau đem cho thằng bé ít nước!”.
“Đây, vào ngay đây.” Ông vội vàng nói với Liêu Duy Tín một câu, “Cháu cho chú gửi lời chúc Tết đến bố mẹ, chú đang bận, phải cúp máy đây”.
Không đợi Liêu Duy Tín trả lời, ông đặt điện thoại xuống cầm cốc đi rót
nước.
Liêu Duy Tín “A lô” m