
, bố mẹ em sẽ
bảo anh không biết điều”.
Bạch Ký Minh trong lòng cực kỳ không cam tâm, nhưng
cũng không thể phủ nhận lời Liêu Duy Tín nói rất có
lý. Liêu Duy Tín thở dài: “Những chuyện khác anh không lo, nhưng em phải hứa
với anh, không được cãi nhau với bố mẹ, không được đấu khẩu, không được nóng
nảy. Quan trọng nhất là, bất luận gặp phải chuyện gì, bất luận em muốn làm gì,
đều phải gọi điện nói với anh trước, tuyệt đối không được tùy tiện quyết định
mà không bàn bạc với anh”.
Giọng nói của Liêu Duy Tín rất nghiêm túc, đặc biệt là
câu cuối, lặp đi lặp lại, nhấn mạnh nhiều lần. Lúc đầu Bạch Ký Minh không nói
gì, sau mới miễn cưỡng gật đầu, nói: “ừm”. Liêu Duy Tín thấy cậu đồng ý rồi,
thở phào, cười nói: “Được rồi, đứa nhóc xấu xa, đừng ỉu xìu nữa, một năm chỉ có
vài ngày không gặp nhau thôi. Hồi đó em từ chối anh, chẳng phải phũ phàng nhẫn
tâm lắm sao?”.
Bạch Ký Minh trợn mắt: “Anh có thôi đi không? Lúc nào
cũng đem chuyện cũ ra nói?”.
“Nhắc lại vì sợ em quên mất, nghĩ xem hồi đó em vô
lương tâm đến mức nào.” Liêu Duy Tín mặt mày vô cùng đau khổ.
“Thôi ngay, anh mau biến đi, nhìn là thấy phiền rồi.”
“Ha ha, vậy thì em sẽ đỡ thấy phiền vài ngày đấy.”
Bạch Ký Minh lại trợn mắt.
Liêu Duy Tín không cười nữa, véo mũi cậu một cái: “Hứa
với anh, nhất định phải ngoan đấy”.
“Ùm.”
Lúc Liêu Duy Tín ra đi, anh đã nhìn rõ vẻ mặt nhẹ nhõm
trong chốc lát của mẹ Bạch Ký Minh. Ôi, có vẻ mình không được người khác yêu
quỷ cho lắm. Liêu Duy Tín nhún vai tự chế giễu bản thân, mỉm cười cáo từ bố mẹ
Bạch Ký Minh.
Mẹ Bạch Ký Minh đem tất cả quà biếu của anh, bao gồm
rượu, thuốc và khăn choàng đặt ở bậc thềm nói: “Những thứ này anh đem về đi,
đem về cho bố mẹ anh, nhà chúng tôi không dùng đến đâu”.
“Quà này là chút lòng thành của cháu, mong cô nhận
cho.” Giọng nói vẫn điềm đạm, nụ cười trên khuôn mặt anh không chút thay đổi.
“Mang về đi.” Mẹ cậu cau mày kiên quyết, bà không muốn
nhận bất cứ đồ đạc gì của người đàn ông này, tốt nhất sau này đừng dính dáng gì
nữa. Hai người khách khí một hồi, không ai chịu lùi bước.
“Mẹ!” Bạch Ký Minh không chịu nổi, hét lên một tiếng,
môi cắn đến nỗi trắng bệch không nói nổi câu tiếp theo.
Mẹ cậu quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt bị tổn thương của
con trai.
“Được rồi, được rồi.” Bố cậu lên tiếng, “Đây là tấm
lòng của thằng bé, chúng ta nhận lấy vậy”. Ông cầm lấy túi quà đặt sang một
bên, nói với Liêu Duy Tín: “Đi đường nhớ cẩn thận, về đến nhà thay cô chú gửi
lời hỏi thăm đến bố mẹ cháu”.
Liêu Duy Tín gật đầu nói: “Vâng ạ, cháu chào cô chú”,
cũng không nhìn Bạch Ký Minh lấy một cái, quay lưng bỏ đi.
Bố cậu thở dài, đang định mở lời thì Bạch Ký Minh đột
nhiên chạy thẳng về phòng, đóng cửa đánh rầm một tiếng. Cậu lao đến bên cửa sổ,
mở tung cửa. Cơn gió lạnh kèm theo bông tuyết ùa đến, làm Bạch Ký Minh rùng
mình mấy cái. Cậu mặc kệ, nhoài người ra cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Một lúc sau, bóng dáng của Liêu Duy Tín mới xuất hiện
trước cổng nhà. Tay kéo va li, anh chậm chạp bước qua sân trong khu phố. Sau
đó, dừng bước, quay đầu lại.
Trong tiết trời lạnh giá, ánh mắt hai người chạm vào
nhau.
Liêu Duy Tín chỉ vào môi mình, sau đó mặt mày nghiêm
túc vẫy tay với cậu, Bạch Ký Minh biết, anh đang nhắc cậu không được cãi nhau với
bố mẹ. Cậu khẽ gật đầu, nhìn thấy Liêu Duy Tín nở nụ cười hài lòng, vẫy tay gọi
một chiếc taxi.
Bạch Ký Minh nhìn chiếc taxi càng lúc càng đi xa, mất
hút ở ngã rẽ phía trước. Cậu uể oải đóng cửa sổ, toàn thân bị gió quất lạnh
buốt. Cậu tựa trán lên cửa kính, từ từ nhắm mắt lại.
Mỗi lần giật mình tỉnh khỏi cơn mộng nước mắt lặng lẽ
rơi không thế kiềm chế nỗi nhớ em
(Nam Hợp Văn Đầu)
Mâu thuẫn càng gay gắt hơn, kết cục dẫn đến cả hai cùng tổn thương.
Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ đến, một người cố chấp
quật cường như Bạch Ký Minh lại dùng một cách để đối phó với sự phản đối của bố
mẹ, đặc biệt là mẹ cậu. Mà phương thức này không may lại khiến người ta không
chịu nổi nhất.
Im lặng.
Sau khi Liêu Duy Tín đi khỏi, Bạch Ký Minh không nói
một câu hoàn chỉnh nào với bố mẹ. Căn bệnh tự kỷ nhẹ hồi nhỏ, dường như đã tái
phát, hoàn toàn khống chế cậu. Cho dù bố mẹ nói gì, câu trả lời của cậu luôn là
một tiếng ậm ừ hoặc không quá ba âm tiết. Cậu không xem ti vi, không nghe nhạc.
Mồi bữa cơm ăn chưa đến năm phút, cậu cũng chẳng buồn ngồi thêm ở phòng khách
giây nào. Bạch Ký Minh nhốt mình trong phòng. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, bố
mẹ có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng cậu thường xuyên nói chuyện qua điện
thoại.
Lúc đầu, mồi lần cậu gọi cho Liêu Duy Tín đều kéo dài
hơn mấy giờ đồng hồ. Bạch Ký Minh cũng không biết rằng, thì ra mình đã khao
khát Liêu Duy Tín đến mức độ này. Nói chuyện gì cũng không quan trọng, thậm chí
không nói cũng chẳng sao, cậu chỉ muốn biết, con người đó vẫn luôn ở đây, luôn
bên cạnh mình; cậu chỉ muốn nghe giọng anh, dù chỉ là tiếng thở đều đặn.
Liêu Duy Tín là người cảm thấy không ổn đầu tiên, anh
nói: “Đừng như thế, Ký Minh, đừng như thế. Em nên dành thời gian cho bố mẹ
nhiều hơn, khô