
dưới đất trước mặt Hồng lão đại, vùi đầu
hôn hít liếm láp.
Hồng lão đại tóm chặt lấy tóc của gã, cánh tay tráng kiện gắng sức giữ chặt
đầu gã. Hồng lão đại thở gấp liên tục. Thân thể càng căng cứng, cuối
cùng, toàn thân cô ta co rút, thân thể chợt thả lỏng, nằm vật xuống
giường.
Bên giường, lão ngũ còn không biết đủ vẫn tiếp tục. Thân thể Hồng lão đại
không ngừng run rẩy, không nhịn được cười mắng yêu. Cô ta đá gã ngã
xuống giường, lúc này gã mới ngẩng đầu lên, lau miệng, cười với Hồng lão đại.
“Lão ngũ có tiến bộ đấy.” Hồng lão đại nhắm mắt lại nói.
Lão ngũ thấy tâm trạng Hồng lão đại tốt hơn, từ từ bò lên giường, ngả lên
người Hồng lão đại, vén áo ngủ của cô lên ngực rồi vùi đầu vào.
Hồng lão đại rên rỉ thỏa mãn, vừa rên vừa nói: “Cậu nói xem, Đinh Nhất và con đàn bà kia phải làm sao bây giờ?”
Động tác của lão ngũ ngừng lại, nói không rõ ràng: “Còn phải nói sao, tóm
con đàn bà kia về để các anh em chia nhau. Còn tên kia. . . . . . chỉ
xứng xách giầy cho Lão đại!”
“Nhưng cô ta không giống con người bình thường.” Hồng lão đại nghe thấy vậy mà hài lòng mát dạ, giơ tay tìm kiếm dục vọng của lão ngũ. Thân thể lão
ngũ cứng đờ, miệng và hai tay càng ra sức hơn.
Thân thể hai người trên giường kề sát bên nhau, không cừng chuyển động.
“Lão đại, hay là đi tìm Diệp lão đại xin thêm ít binh lực.” Lão Ngũ nhanh ý. Hồng lão đại mở mắt ra: “Nhưng Diệp lão đại từng nói không cho nhóm ta
trêu chọc Đinh Nhất.”
“Lão đại, nghe nói gần đây Lâm Uyên và Tạ San ở phía Tây bị giết.” Lão Ngũ
nói, “Diệp lão đại thiếu hai thủ hạ đắc lực, nhất định sẽ càng coi trọng lão đại. Chị chỉ xin thêm ít binh lực, chắc là ngài ấy sẽ đồng ý chứ?”
Hồng lão đại nghe vậy lại vui lên. Trong đầu hiện lên khuôn mặt kia, khuôn
mặt vô cùng lạnh lùng mà vô cùng điển trai đã lâu không gặp, thầm rung
động trong lòng.
“Ừm. . . . . . Diệp lão đại. . . . . . " Cô ta khẽ thở ra, tóm lấy thân thể
lão ngũ. Lão ngũ nhất thời ngã lên người Hồng lão đại, giữa đũng quần đã sớm phồng lên cái lều nhỏ.
Trong bóng đêm mê ly, thân thể hai người quấn quýt lấy nhau.
Trời âm u, nóng lạnh bất thường. Đầu giờ chiều gió lạnh thổi thốc từng cơn.
Trình Thanh Lam đành phải khoác áo quân đội của Đinh Nhất ngoài bộ đồ
của mình. Khiến cho Đinh Nhất vẫn nhìn cô chăm chú, dáng vẻ rõ ràng muốn đè cô xuống giường. Trình Thanh Lam không thể chọc vào anh. Dưới sự
kiềm chế mạnh mẽ, cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, chạy đến một ngõ
nhỏ trống trải tập bắn súng.
Đã năm ngày từ khi Hồng lão đại đánh lén căn cứ của Đinh Nhất. Năm ngày
này, Đinh Nhất nghiên cứu trang bị trên người Trình Thanh Lam kỹ lưỡng.
Giúp đỡ cô học hết cách sử dụng. Tay trái làm thế nào để chuyển đổi giữa súng lục, đạn pháo, ném bom, súng laser. . . Làm thế nào để điều khiển lực ở bộ trảo trên tay phải. Cách sử dụng những vũ khí cắm vào bao da trên đùi. . . . . .
Mấy ngày qua, Trình Thanh Lam xem như cũng thông thạo những điều cơ bản.
Nhưng súng ống cũng chẳng giúp được gì. Vốn là cần độ nhanh nhẹn, thông
thạo và gan dạ. Chỉ có điều Trình Thanh Lam đã mò mẫm súng được vài
ngày. Nên hiện tại cũng tạm cho là một tay non với hỏa lực cực khủng,
chỉ cần tích lũy kinh nghiệm thực chiến là được.
Nhưng hai người càng ngày càng mờ ám hơn.
Khi đôi tay mạnh mẽ của Đinh Nhất lướt qua trang bị trên hai tay cô, anh sẽ cầm tay cô lên hôn nhẹ. Khi Đinh Nhất ôm cô trong ngực, dạy cô nhắm bắn mục tiêu cách xa một nghìn mét, đầu lưỡi lại không tự chủ được liếm lên cổ cô. Khi cô khống chế phương hướng của chân không tốt, chuẩn bị đụng
đầu vào tường thì Đinh Nhất vươn tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô
thật nồng nhiệt.
Cô gần như có ảo giác hai người như thể cặp tình nhân quấn quýt yêu thương đã lâu. Và Đinh Nhất thật sự rất yêu cô.
Thân thể của Đinh Nhất, nụ cười của Đinh Nhất, ánh mắt của Đinh Nhất, sự
đụng chạm khiến cô gần như không thể chối từ của Đinh Nhất. Ở niên đại
xa lạ, ở nơi đổ nát hoang tàn, trai đơn gái chiếc, anh lại đối xử với cô thân thiết yêu thương. Gần như mỗi ngày đều có giọng nói trong lòng
khuyên nhủ cô. Hãy nghe theo đi, từ bỏ đi, hằng đêm hãy kề sát bên Đinh
Nhất đi, hưởng thụ sự sung sướng hoan ái của nam nữ đi. . . . . .
Nhưng cô lại kháng cự bản năng. Cô vẫn còn bao nỗi băn khoăn chưa tìm được
lời giải đáp. Bản thân lại mắc kẹt ở vùng đất chết đầy nguy hiểm. Và cả
việc Đinh Nhất chưa từng nói yêu cô. Nếu hai người quen nhau đã lâu, với việc Đinh Nhất đối xử với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ cho rằng anh ta
yêu cô.
Nhưng mỗi khi anh ôm cô, hôn cô, vuốt ve cô; khi anh đè nén dục vọng mãnh
liệt bị cô đẩy ra, cô thấy được sự mê luyến và dục vọng sâu trong mắt
anh. Anh ta chỉ mê luyến cô, chỉ mê luyến mà thôi. Giống như chiếc bánh
ngọt ngon lành, bất cứ ai cũng không nhịn được mà muốn ăn nhiều thêm,
không nhịn được muốn nuốt ngấu nghiến.
Nhưng sau đó thì sao? Tương lai ở đâu?
Vì thế, cứ như vậy, trong mối quan hệ mập mờ và vô cùng thân thiết, cô vẫn duy trì sự tỉnh táo cuối cùng, kháng cự lại anh. Cô nghĩ, nói không
chừng có một ngày cô sẽ từ bỏ, cởi