
nữa không." Nói
xong, liền gắp một miếng gan heo cho cho cô, Điền Mật Nhi ‘ọe ’ một
tiếng liền nôn cả ra.
"Mẹ! Mẹ xem anh ấy kìa! ~~~" Điền Mật Nhi lập tức nổi giận.
Phương Di tím mặt lườm con trai, Triệu Phương Nghị nào biết hậu quả nghiêm
trọng như thế, liền cười ha ha, nói: "Anh nghe Thẩm chính ủy nói phải
rèn dũa đứa bé từ khi còn nhỏ để tạo thành thói quen, không phải em cũng nói phải giáo dục chúng từ nhỏ sao?"
Toát mồ hôi, cái người này
không phải muốn dạy con từ bé mà hành hạ cả mẹ nó đấy chứ. Cha mẹ trẻ
cái gì cũng không hiểu, đối với con của mình kỳ vọng rất cao, cái gì
cũng muốn cho đứa bé thứ tốt nhất. Nhưng đứa bé còn nhỏ làm sao đã hiểu
được, cha mẹ phải chịu trách nhiệm phân biệt thật tốt xấu cho chúng.
Giống như Triệu Phương Nghị vậy, cũng mắc bệnh này của người làm cha,
người ta mới nói thế mà đã thực hiện ngay rồi. Đường đường là Trung tá
đoàn trưởng, thì ra cũng có khi thiên về cảm tính như thế.
Trở về trong đoàn anh hung ác làm thịt Thẩm chính ủy, đem chai rượu mà anh ta
vô cùng trân quý mang ra uống, làm anh ta đau lòng đến dậm chân. Triệu
Phương Nghị nói cho đáng đời, khiến cho Lão tử mù quáng thực hiện theo,
làm hại anh đến bây giờ vẫn phải ngủ ở phòng khách, một nhà từ già đến
trẻ đều nhìn anh không vừa mắt, đều là do anh ta làm hại.
Ngày đó cùng hai vợ chồng Dương Dực ăn bữa cơm chưa được mấy ngày thì Vương Văn Tĩnh liền gọi điện cho Điền Mật Nhi, nói là mấy bộ quần áo mới lấy về
rất thích hợp với phụ nữ có thai. Bây giờ trong nước vẫn còn chưa thịnh
hành quần áo dành cho bà bầu, mang thai lớn một chút sẽ mặc áo rộng
thùng thình trông cũng không được đẹp lắm, Điền Mật Nhi vừa nghe cũng
thấy động lòng.
Cũng đúng vào ngày nghỉ nên cô bèn dẫn tiểu Ngụy
Tỳ, ngẫm nghĩ một chút lại lên trên lầu cầm hai thếp tiền cho vào trong
túi xách, bảo tài xế đưa bọn họ đến trung tâm chỗ Vương Văn Tĩnh mở cửa
hàng.
Cửa hàng cũng không lớn, nhưng được bài trí rất tốt, rất
phù hợp với ánh mắt đời sau của Điền Mật Nhi. Vương Văn Tĩnh thấy cô tới liền nói nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm, từ chối không được,
không thể làm gì khác hơn là tìm một nhà hàng người bạn nhỏ ưa thích tùy ý ăn một chút.
"Chuyện của Phú Hải đối với cô có ảnh hưởng gì
hay không." Điền Mật Nhi hỏi, những vụ buôn lậu gì đó ở tỉnh thành này
phần lớn đều có liên quan đến Phú Hải.
Vương Văn Tĩnh khinh miệt
khẽ hừ một tiếng, căn bản không nhìn trúng Phú Hải, nhưng cũng không
tiết lộ ra đường dây mà mình lấy hàng, liền trả lời: "Tí nữa cho Ngụy tỳ thử chút quần áo trẻ em nhập từ nước ngoài, trong nước cũng không có
đâu."
Áo khoác ngoài mang phong cách Anh, kết hợp với bộ quần áo
mùa thu ở bên trong quả thật nhìn rất thời thượng, tiểu Ngụy Tỳ mặc vào
trông rất có dáng, Điền Mật Nhi nhìn một cái liền thích ngay. Liền hỏi
cô ấy xem bộ này nhiều tiền, Vương Văn Tĩnh sống chết không lấy tiền, cô ấy còn chọn vài cái áo có eo cao cùng với hai áo khoác mỏng mặc bên
ngoài đưa cho cô. Cô ấy nói không lấy tiền, nhưng sau này cô cứ cố trả
nên mới nhận tiền nhưng chỉ lấy bằng giá gốc thôi. Làm cho Điền Mật Nhi
rất ngại, liền lấy thêm một cái túi rất đắt, để lại tiền theo như giá đã ghi rồi dẫn đứa nhỏ bỏ chạy.
Bây giờ Điền Mật Nhi vốn cũng nhìn
những cái túi này không thuận mắt, vì ở đời trước cô cũng không có thiếu những thứ như thế này, vốn muốn đến chỗ người quen để ủng hộ, không
muốn chiếm tiện nghi của người ta, nếu Triệu Phương Nghị mà biết thì
cũng sẽ nói cô cho xem. Cái túi này vừa khéo là vài năm sau sẽ trỏ thành những xa xỉ phẩm, kiểu cũ còn tăng giá trị lên mấy lần, mua về thì cho
mẹ chồng dùng, nếu bà không thích thì cất đi cũng được.
Lúc trở
về Điền Mật Nhi liền kể cho Triệu Phương Nghị nghe, cũng thắc mắc Vương
Văn Tĩnh này sao tự nhiên lại tốt với cô như vậy, Triệu Phương Nghị liền nói: "Đội hình sự hình như muốn nâng đỡ Dương Dực, nhưng Dương Dực lại không nói với anh, nhưng đoán chừng cũng có ý này, nếu không sao lại
tìm em làm gì chứ."
"Quan hệ cũng rất tốt, về chuyện này , em thấy Dương Dực càng ngày càng không mạnh mẽ rồi." Điền Mật Nhi rất phản cảm nói.
Triệu Phương Nghị liền đáp: "Ừ, cha mới đầu còn muốn bồi dưỡng cậu ta, nhưng
mà cậu ta lại không tỏ thái độ của mình sẽ theo phái nào, các phương
diện đều không muốn đắc tội. Tuy rất cố gắng đấy nhưng cũng không dám sử dụng cậu ra. Chỗ của cha cũng đã có người ứng cử, sau này hai vợ chồng
Dương Dực có dò xét, chúng ta cũng đừng nói cái này ra."
Cô cũng
biết vậy, chỉ là còn có chuyện vẫn thấy thật tò mò: "Vương Văn Tĩnh hình như không có dây dưa đến Phú Hải, anh nói thử xem quan hệ kia của cô ấy ở đâu ra chứ?" Anh cảm thấy đôi mắt ngập nước cùng ánh mắt sáng ngời của vợ mình chính là đôi mắt đẹp nhất trên thế giới.
Anh cũng cảm thấy bờ môi đỏ cùng hàm răng trắng của cô là cái miệng xinh đẹp nhất trên thế giới.
Cũng cảm thấy mọi hành động của vợ mình sao mà đáng yêu, động lòng người như thế.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô anh mới biết cái gì gọi là động lòng.
Lần đầu gặp nhau là sau giữa trưa, cô như một nhành sen tr