80s toys - Atari. I still have
Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Anh Lính Là Người Chồng Tốt!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326764

Bình chọn: 8.5.00/10/676 lượt.

ong nhà cô luôn đùa

nghịch phản kháng thì cũng chỉ cho là nũng nịu làm mình làm mấy một chút mà thôi, ai biết cô lại chạy ra ngoài đường làm chuyện mất mặt như vậy, đúng là càng ngày càng quá mức rồi. Thế nhưng đối với những người xung

quanh đang đứng xem chuyện cười kia, cô đứng ở trên đường la lối om sòm, có chỗ nào còn giống với một danh môn khuê các chứ. Thấy vợ mình như

vậy mặt của Lưu Tử Hiên liền đen như đít nồi, cũng may Triệu Phương

Mỹ vẫn còn có chút lý trí, vẫn muốn ở trước mặt người chồng của mình

duy trì hình tượng cho bản thân.

"Sao anh lại tới đây." Cô bị Vương Tứ Nhi đánh tức giận đến phát run, mặc dù tận lực hạ thấp giọng nhưng vẫn còn hơi run rẩy.

"Tôi tới đón thằng bé trở về." Giọng của Lưu Tử Hiên lại hết sức bình thản, chỉ đơn giản trần thuật lại.

"Em vừa tới được mấy ngày a, vẫn còn muốn ở thêm hai ngày nữa." Vừa thấy

không được như ý, Triệu Phương Mỹ liền nhíu mày, giọng nói cũng nhọn

hơn, còn mang theo cả lửa giận vừa rồi không được phát tiết ra ngoài.

"Cô cứ thoải mái đi, tôi chỉ mang thằng bé đi thôi."

Hiện tại Lưu Tử Hiên cảm thấy chịu đựng cô thật quá đủ rồi, bọn họ kết hôn

phần lớn là nghe theo ý kiến của cha mẹ, chủ yếu là muốn môn đăng hộ đối mà thôi. Triệu Phương Mỹ vừa xinh đẹp, mà gia thế lại không tồi, khi

chưa kết hôn vẫn có chút cao ngạo, càng làm cho con trai chạy theo như

vịt. Đến khi kết hôn mới phát hiện cô có thật nhiều khuyết điểm, hết ăn

lại nằm, còn suốt ngày soi mói người khác, tân hôn trăng mật, cũng chỉ

cho là trách nhiệm ngọt ngào. Kết hôn mấy năm vẫn không có con, Triệu

Phương Mỹ và mẹ của anh không ngừng nổ ra chiến tranh lớn, chiến tranh

nhỏ, hai người phụ nữ ai cũng lôi kéo anh rồi khóc lóc kể lể. Khi đó

tình cảm của hai vợ chồng cũng không tệ lắm, anh cũng rất thương yêu cô, chỉ là không biết từ lúc nào này tình cảm đã thay đổi, mà cô thì càng

ngày lại càng quá đáng.

Triệu Phương Mỹ nghẹn lời, sững sờ đứng ở đó, cũng cảm thấy chồng của mình đã thay đổi rồi, anh chưa bao giờ lạnh nhạt với cô như vậy, có chút ngơ ngẩn cả người. Phương Di thấy con rể

tức giận, sợ hai vợ chồng lại gây gổ liền vội vàng nói: "Sớm đã bảo về

rồi, trong nhà vừa có phụ nữ mang thai, vừa có trẻ con cũng hết sức bận

rộn, Tử Hiên tới thật đúng lúc, nếu không mẹ cũng muốn gọi điện thoại

cho con để đến đón hai mẹ con nó về đấy."

Lưu Tử Hiên cũng không

nói gì, sau khi bế con mình từ trong tay của dì giúp việc mới nói với bà Phương Di: "Mẹ à, con về trước đây, đơn vị còn rất nhiều việc cần phải

xử lý, về sau có thời gian sẽ trở lại thăm cha mẹ."

Nói xong cũng không thèm để ý đến Triệu Phương Mỹ, ôm đứa bé đi thẳng, Triệu Phương

Mỹ liền nhìn Phương Di, lại đón nhận không ít ánh mắt châm biếm của mọi

người đang đứng xem kịch vui vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

"Mẹ à,

con cũng về đây!". Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Điền Mật Nhi và Vương Tứ Nhi một cái, mang ý là sẽ tính sổ sau, rồi chạy đuổi theo chồng

mình.

Rốt cuộc cũng là em chồng, đều là người một nhà, lại nhìn

sang bà Phương Di, Điền Mật Nhi liền nói Vương Tứ Nhi về nhà trước, còn

mình thì về nhà chồng xem một chút, tránh cho vợ chồng son bọn họ vì

chuyện nhỏ mà hiểu lầm nhau.

Bà Phương Di bất đắc dĩ, thở dài

nói: "Aiz, tiểu Mỹ mà được một nửa như của con thì mẹ cũng đến nỗi lo

lắng như thế này. Hôm nay chi dù nó có nói gì thì con cũng đừng để trong lòng nhé, đứa nhỏ này được mẹ chiều hư rồi, không biết quản cái miệng

của mình, nhưng thật ra thì nó cũng không có tư tưởng gì xấu đâu."

Điền Mật Nhi thật sự cũng không để ý lắm, nhưng tâm thì đã lạnh rồi, về sau

nên ít tiếp xúc thôi, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng không khí hài hòa

của gia đình. Dù gì cô sống với mẹ chồng là chính, dù muốn dù không cũng nên khuyên bà đôi câu, để cho bà yên lòng.

"Mẹ, mẹ đừng áy náy, con là chị lớn, cũng không chấp với cô ấy làm gì. Chúng ta nhanh đi về

xem một chút đi, con thấy sắc mặt của em rể không tốt lắm, đừng bởi vì

mấy câu vui đùa của hai người bọn họ mà khó chịu."

Lớn, nhỏ, đều

không phải là lý do. Triệu Phương Mỹ so với Điền Mật Nhi còn lớn hơn mấy tuổi chứ ít gì, ăn muối cũng còn nhiều hơn, nhưng bản tính của con

người là như thế, đúng như người ta vẫn nói:”Giang sơn dễ đổi, bản tính

khó dời”.

Lúc trở về hai vợ

chồng nhà kia liền náo loạn gà bay chó sủa đến mức đòi ly hôn, Triệu

Phương vốn là một người kiêu ngạo, nên làm sao sẽ chịu xuống nước mà vãn hồi thế cục, nếu người đã không muốn thì ta cũng không cần. Nếu là

chuyện khác Điền Mật Nhi nhất định sẽ tiếng khen là có cá tính, nhưng đã là vợ chồng với nhau vốn cũng không nên quá so đo về vấn đề thể diện,

về nhà đóng cửa bảo nhau, chồng nóng thì vợ nhịn, cái này cũng không

phải là chuyện mất mặt gì, hơn nữa đóng cửa vào ai có thể biết được

chuyện này chứ.

Vốn cũng không có gì to tát, nhưng cãi tới cãi

lui ai cũng không chịu nhường nhau một câu, cuối cùng mới thốt ra hai

chữ ly hôn. Triệu Phương Mỹ định bế con đi, người của Lưu gia có thể làm được gì, con dâu mất đi thì lại có, nhưng đây chính là cháu đích tôn

duy nhất của Lưu gia,