
anh đây, nghe nói nhà của cậu ta đã tìm được một đối tượng đặc biệt xinh đẹp còn là
giáo viên nữa, để bồi thường anh đã đồng ý với Dương Trí bảo Điền Mật
Nhi giới thiệu cho cậu ta một cô sinh viên. Không chỉ thế yêu cầu còn
rất nhiều, dáng người xinh đẹp còn phải lồi lõm trước sau.
Nhắc
tới chuyện này Điền Mật Nhi lại thấy không có tinh thần, đem mọi chuyện
trước sau kể tường tận cho anh nghe, nghe xong Triệu Phương Nghị liền
cau mày.
"Được rồi, ngày mai anh sẽ đến trường học tìm chủ nhiệm
khoa của em! Về sau ở cùng với người khác phải để tâm một chút, không
đăng ký phòng ở ký túc nữa, như vậy cũng có thể cách bọn họ xa một chút. Về sau ai muốn gây thêm chuyện không cần phải sợ bọn họ, cứ đập cho một trận mọi việc đã có anh gánh vác." Vợ anh dáng người xinh đẹp lại học
giỏi nên rất hay bị người khác ghen ghét. Anh ở trong quân đội thân bất
do kỷ, không thể ở bên cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô, bảo vệ cô được.
Vốn thấy rất uất ức, vừa nghe thấy anh nói như vậy Điền Mật Nhi liền không
nhịn được vui vẻ, có người làm chỗ dựa cảm giác thật là tốt.
"Anh và Lý Kiều Dương rất giống nhau, ai cũng đều bạo lực như vậy!"
Đối với hành động dính lấy vợ anh của Lý kiều dương, Triệu Phương Nghị cũng là mắt nhắm mắt mở, hai người này khó khi có được ý tưởng thống nhất
như vậy.
Hai tay của Triệu Phương Nghị nắm chặt bả vai của Điền
Mật Nhi nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: "Về sau bị uất ức trước
tiên phải nói với anh, tuy anh không thể đến giúp em đánh bọn họ cho hả
giận, nhưng cũng có thể an ủi em! Anh không muốn từ người khác nghe được em như thế này như thế kia, có thể bảo đảm về sau người đầu tiên san sẻ tất cả mọi chuyện chính là anh không!"
Hốc mắt liền đỏ lên nước
mắt cứ thế thi nhau rơi xuống, thật là đáng ghét, người ta vốn không
muốn khóc! Thế nào đột nhiên tình cảm như vậy, đây là không phải là
Triệu thiếu tá của nhà cô đây chứ, sẽ không bị người ngoài hành tinh
biến đổi bộ óc chứ!
"Mau khẩn trương bảo đảm!" nhu tình không
thấy, con mắt lại trừng trừng, vẻ mặt thì nghiêm nghị. Đây mới thật là
thiếu tá đại nhân, không hề thay đổi!
"Ừhm ....!" Ghét, không thể an ủi người ta thêm một chút, mới vừa có chút cảm động lại bị làm cho tan vỡ rồi.
Buổi tối ba người đến Đông Lai Thuận ăn, Triệu Phương Nghị vẫn không thịt
không vui, mà Điền Mật Nhi cũng rất lâu không có bữa ăn ngon rồi, ăn
uống vô cùng ngon miệng. Điền Dã vẫn là người nắm chặt dây lưng quần
sống qua ngày, mặc dù Điền Mật Nhi cũng chia sẻ giúp anh chút gánh nặng
trong nhà, nhưng trong nhà anh là con trai duy nhất nên bình thường luôn gò mình có chút chặt. Điền Mật Nhi thỉnh thoảng làm một chút đồ ăn cải
thiện cho anh sợ thân thể của anh chống đỡ không nổi.
Một bữa cơm ăn đến no say , mồ hôi theo sống lưng chảy xuống dưới, Điền Mật Nhi và
Triệu Phương Nghị muốn đi dạo một lát cho tiêu cơm, còn Điền Dã lại muốn trở về trường học. Triệu Phương Nghị lúc này cũng không có lái chiếc
việt dã hung hãn, mà là chiếc xe Jeep quân dụng, có chiếc xe này cảm
giác thuận tiện hơn nhiều, kết hôn đã hơn một năm mà đây mới là lần đầu
tiên hai người đơn độc ra ngoài đi dạo với nhau.
Đến Vương Phủ
Tỉnh(Là đường phố mua bán sầm uất nhất Bắc Kinh), □, Điền Mật Nhi khoác
tay Triệu Phương Nghị, cười híp mắt đếm gạch ở trên đường, thỉnh thoảng
ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào. Thật là tốt! Đời này cứ như vậy bình
bình đạm đạm cùng anh đi hết cả đời, trong lòng thấy thật yên vui!
Triệu Phương Nghị cũng thấy rất cao hứng, anh luôn cho rằng hôn nhân chỉ là
trách nhiệm, sau khi cưới Điền Mật Nhi mới biết, mỗi một góc trong tim
cũng hiện đầy bóng dáng của cô. Anh không hiểu được cái gì gọi là yêu,
nhưng anh nguyện ý vĩnh viễn đảm đương trách nhiệm ngọt ngào này, cả đời này đều muốn.
Hai người đi bộ đến tận đêm khuya, bình thường
không thường xuyên vận động nên vừa nằm lên giường Mật Nhi liền mệt mỏi
ngủ thiếp đi, vào nhà như thế nào cũng đều không biết. Buổi sáng nàng mơ mơ màng màng nhớ đến, hình như ngày hôm qua còn chưa đưa cho anh cái
chìa khóa , người này có phải đã quen bẻ khóa vào nhà rồi hay không.
Vén chăn rời giường, thay áo ngủ lúc nào cũng không biết, chưa bao giờ ngủ
như chết vậy. Ra khỏi phòng ngủ nhìn xem anh đang làm gì thì thấy Triệu
Phương Nghị mặc quần thể thao, trên cổ còn vắt cái khăn bông trắng của
cô, tóc vẫn còn ẩm ướt, đoán chừng là vận động xong vừa mới tắm rửa,
đang bê hai tô mì từ phòng bếp đi ra.
"Đã dậy rồi sao! Thói quen
làm việc và nghỉ ngơi của em không tốt, buổi tối thức khuya ban ngày ngủ nước, về sau phải dậy sớm một chút để rèn luyện rèn luyện." Những lời
này liền bị Điền Mật Nhi tự động quăng ra sau đầu.
Không ngờ anh
còn có thể nấu cơm! ! Phải nếm thử một chút xem thế nào. Sợi mì chín
rồi, chỉ là nước dùng hơi ít nên bị dính lại, rau cải cũng chín quá rồi, nước dùng này chính là nước sốt cô dự trữ trong tủ lạnh, đổ hơi nhiều
nên hơi mặn một chút. Chỉ là hành động này cũng đáng được khen ngợi rồi, Điền Mật Nhi ăn hết sạch sẽ, thấy vậy Triệu Phương Nghị cảm giác rất có thành tựu, thấy