
p lại, hai chúng tôi dây dưa mãi tới
tận khi tôi sắp thiếu dưỡng khí một cách trầm trọng anh ấy mới chịu rời
ra.
- Diệp Thư, anh rất vinh dự… vì em đã cho phép anh là người đàn ông đầu tiên của em.
Tôi đang thở gấp gáp, lại bị câu nói của Ngô Giang làm ngẩn người.
Người đàn ông đầu tiên? Hừm, nếu lần ở quán bar người tôi gặp không
phải là anh ấy thì ai mà biết được người đàn ông đầu tiên của tôi bây
giờ đang ở đâu. Dù sao thì tôi cũng rất may mắn, hoàn cảnh đó có thể
khiến tôi rơi vào nguy hiểm, may mà người đó là Ngô Giang.
Nhưng ở trong khách sạn anh ấy không làm gì thì cũng lạ thật, thế mà còn dám gọi điện chế giễu làm tôi xấu hổ muốn chết..
- Sao cái đêm ở khách sạn anh lại làm người đàn ông kiểu mẫu vậy? –Tôi nghi ngờ nhìn Ngô Giang.
- Em yêu, lúc đấy em say rượu, ngủ say như chết, thỉnh thoảng còn nói mơ linh tinh. Hoàn cảnh đó thì “làm” có tình thú gì chứ!
- …
Tôi quả thực muốn bịt miệng Mr.Ngô lại. Anh ấy không thể tìm một lý
do dễ nghe hơn à. Cái gì mà không có tình thú chứ, người đàn ông xấu xa
này!
Hai ngày cuối tuần chúng tôi gần như đều ở bên nhau, Ngô Giang biết
cơ thể tôi chưa dễ chịu nên cũng không ép buộc, chỉ giới hạn ở ôm hôn.
Khi tôi ra khỏi nhà mua đồ khoảng hai mươi phút, một điều bất ngờ nho nhỏ đã xảy ra. Đấy là cái giường king size từ cửa hàng nội thất đã đặt
chễm trệ trong phòng ngủ, cái giường cũ của tôi thì đi nơi nào không rõ.
- Anh đã có mưu đồ từ lúc ở cửa hàng đúng không? –Tôi căm tức trừng mắt với Ngô Giang.
Ngô Giang nghiêm túc nói.
- Anh thề là không phải thế.
Thề, có mà thề cá trê chui ống! Nếu không có dự mưu từ trước thì sao
lúc tôi dặn đừng mua giường king size anh ấy lại thản nhiên như vậy.
Người đàn ông gian xảo, não trái não phải đều suy nghĩ đen tối!
- Em không tin, anh được lắm, lại còn lừa em! Từ vụ cái giường đến vụ đổ rượu anh đã tính toán hết rồi.
- Vụ đổ rượu thì đúng là anh có sắp xếp đôi chút, nhưng việc cái
giường thì quả thật là anh không hề có mưu đồ lúc ở cửa hàng. Ý tưởng
nảy sinh từ lúc chúng ta còn chưa ra khỏi nhà.
- …
Hừ, càng nói càng lộ rõ bản chất xấu xa!
Ngô Giang kéo tôi vào lòng, hôn lên khắp mặt tôi, đôi mắt nâu óng ánh tràn đầy ý cười.
- Đừng tính toán chuyện này nữa, nếu em còn giận thì anh lấy thân đền tội với em!
Có quỷ mới cần anh ấy lấy thân đền tội, người mệt nhất còn không phải là tôi chắc!
Ngảy nghỉ cuối tuần rất nhanh đã kết thúc. Những ngày tiếp theo cả
tôi và Ngô Giang đều bận việc, tuy không có nhiều thời gian rảnh nhưng
mỗi khi đi ngủ, chỉ cần cảm thấy có hơi ấm của Ngô Giang bên cạnh tôi
cũng thấy rất thoả mãn.
Sống chung đương nhiên cũng có những lúc bất đồng, chuyện nhỏ thì
không nói. Nhưng điều khiến tôi không hài lòng nhất là gần đây thường
xuyên có phụ nữ gọi điện cho Ngô Giang vào buổi tối.
Tôi không phải là người thích kiểm soát hay là lòng dạ nhỏ mọn, nếu
người ta gọi vì công việc tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến, có điều
người phụ nữ kia rất đáng ngờ. Cô ta luôn gọi điện vào lúc chín giờ tối, đều như vắt chanh, không sót ngày nào trong tuần.
Ngô Giang không có ý định tránh né tôi mỗi khi nghe điện thoại, cơ
bản là anh ấy thậm chí cũng chẳng nói mấy câu với người kia, chủ yếu chỉ nghe rồi trả lời nhát gừng kiểu “ừ, biết rồi, còn gì nữa không”, dáng
vẻ cũng không thích thú gì.
Tôi cố nhịn không hỏi, vậy mà Mr.Ngô cũng không biết đường thành khẩn khai báo, thật là làm tôi tức chết.
Tối nay người phụ nữ kia lại gọi điện, tôi chẳng buồn để ý, về phòng
tắt đèn đi ngủ trước. Thích tâm sự đêm khuya thì cứ nói đi, tôi không
thèm nghe.
Vì ôm cục tức nên tôi không ngủ được, lăn qua lộn lại vài lần, mãi đến khi nghe có tiếng mở cửa phòng tôi mới nằm im giả chết.
Ngô Giang nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi, sau một lúc không động
tĩnh bỗng nhiên xoay người tôi lại phía anh ấy. Hơi thở ấm áp phả lên
mặt làm tôi buồn buồn.
- Diệp Thư, em định thi gan với anh đến khi nào? Em không hài lòng
thì cứ nói thẳng với anh. Em nói không thích thì anh sẽ không nghe điện
thoại của cô ta nữa.
Ai thèm quan tâm chứ, anh nghe điện thoại của ai thì mặc kệ anh!
- Sao không trả lời? –Ngô Giang lạnh lùng chất vấn tôi.
Tôi quay người đi, không nhìn anh ấy. Ngô Giang bực mình ép tôi quay lại.
- Diệp Thư, đó là điện thoại của Ý An.
Có ai hỏi đâu, tự khai ra làm gì! Được lắm, còn dám ở trước mặt tôi tâm tình với vợ cũ.
- Anh ra ngoài phòng khách ngủ đi! –Tôi cơ hồ nghiến răng thốt lên.
Ngô Giang bật cười, còn cười đến run rẩy cả người.
Cười, cười cái con khỉ! Cho anh ngủ phòng khách một tháng xem anh còn cười được không.
Tôi đột nhiên bị đè lên, bàn tay hư hỏng của Ngô Giang bắt đầu lần cởi cúc áo ngủ. Môi cũng không ngừng hôn lên khắp mặt tôi.
Hừ, nói chuyện với vợ cũ xong còn muốn đụng vào tôi, đừng hòng!
Tôi tức giận cào lên lưng Ngô Giang. Anh ấy bị đau liền dừng lại, đôi mắt nhìn tôi thẫm lại vì ham muốn.
- Em thích SM à? Khẩu vị của anh không nặng như vậy nhưng nếu em muốn thì chúng ta thử một lần cũng được.
Bệnh thần kinh, ai mà muốn chơi SM với anh chứ.
- Anh đi tìm vợ cũ của an