
hì Cao Phi
đã rời đi từ lúc nào, xe của anh ta không có ở trong sân.
Theo dự đoán của tôi
thì năm mươi phần trăm là anh ta đi tìm Thuỵ Du, năm mươi phần trăm còn lại là
ra bar uống rượu giải sầu.
Người giúp việc hôm nay
xin nghỉ, trong tủ chỉ có đồ ăn thừa từ hôm qua và thực phẩm tươi chưa chế biến,
tôi lục lọi một lúc không thấy có thứ gì vừa mắt, mà hôm nay tôi không có tâm
trạng nấu nướng, tốt nhất là gọi đồ ăn ngoài.
Ăn bánh pizza cộng thêm
một cốc Pepsi, bụng tôi đã ngừng biểu tình. Khó hiểu là trước đây tôi từng ăn
bánh của cửa hàng này rồi, cảm thấy rất ngon, lần này ăn lại cứ như nhai sáp,
chẳng có mùi vị gì cả.
Tôi quyết tâm không sờ
tới cái di động, đề phòng bản thân trong lúc hồ đồ lại chạy đi gặp Ngô Giang.
Xem ti vi, xem báo, đọc
truyện, xem tài liệu, lên mạng… tôi cố gắng để tìm tất cả mọi việc có thể làm
được ra nhằm phân tán sự chú ý. Nhưng
tôi không biết ti vi chiếu cái gì, không biết trên báo có tin gì, cũng chẳng hiểu
nội dung của tài liệu… nói cách khác thì một chữ cũng không vào nổi đầu.
Lần trước tôi đã mềm
lòng trước Ngô Giang, biết rõ là không nên nhưng vẫn đồng ý bắt đầu cùng anh ấy,
kết quả là thương tích đầy mình. Nếu tôi còn không rút nổi kinh nghiệm tiếp tục
đâm đầu vào hố lửa thì không nghi ngờ gì nữa, bệnh của tôi đã hết cách chữa trị.
Tôi mở nhạc trong
phòng, quyết định uống hai viên thuốc ngủ rồi nằm lên giường. Tôi không thể đi
gặp Ngô Giang, đã biết sẽ không có kết quả thì chẳng nên tiếp tục.
Đầu óc từ suy nghĩ tỉnh
táo dần trở nên mơ màng, tai tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, muốn chạm
vào nhưng mí mắt nặng trịch, không cách nào mở ra được.
Liệu anh ấy có ngồi ở
công viên cả đêm không?
Chắc là không, tuy trời
đã sang xuân nhưng vẫn còn lạnh, ngồi ở đấy sẽ thành ngô đông lạnh mất. Anh ấy
sẽ không ngốc như vậy.
Không gặp không về!
Ngô Giang, mau về đi, đừng
đợi em! Em sẽ không đến.
Chuông điện thoại reo
không ngừng, chỉ là sau một lúc tôi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, không nghe được
gì nữa.
----------------------***----------------------
- Diệp
Thư, Diệp Thư, em không định dậy à?
Tôi khó khăn mở mắt,
gương mặt Cao Phi ở rất gần làm tôi giật mình.
- Có
chuyện gì thế?
-
Chúng ta phải đi chụp ảnh cưới, em nhớ chứ?
À, đúng rồi. Tôi mệt mỏi
gật đầu với anh ta. Đợi Cao Phi rời khỏi phòng mình tôi mới ra khỏi chăn, vội
vã chộp lấy cái điện thoại.
Hai mươi cuộc gọi nhỡ, chín
tin nhắn.
“Diệp Thư, sao em chưa đến?”
“Có chuyện gì với em phải không, sao em
không nghe điện thoại?”
“Trời rất lạnh, em thực sự không đến
sao?”
“Người phụ nữ nhẫn tâm, em không đến
anh sẽ không chờ em nữa.”
Tim tôi khẽ thắt lại.
Anh ấy bỏ cuộc cũng tốt, hai chúng tôi càng kéo dài càng khó khăn.
“Em không đến gặp anh thì anh sẽ đến chỗ
em.”
“Diệp Thư, anh đang đứng ở cổng khu biệt
thự em ở, em ra ngoài gặp anh hoặc anh sẽ tìm cách đột nhập vào đó.”
“Thôi được, anh chịu thua, bảo vệ khu
này chặt quá, anh không vào được. Em mau ra đây!”
“Anh không hiểu, cho dù em nghe được gì
thì ít nhất cũng nên đợi anh trở về giải thích với em. Vì sao em lại vội vàng lấy
anh ta?”
“Diệp Thư, gặp anh được không, anh
không muốn chúng ta lại bỏ qua nhau một lần nữa.”
Tôi ngồi bó gối trên
giường, gục đầu xuống, cảm thấy trái tim mình bị rất nhiều cây kim châm vào,
đau nhức âm ỉ.
Giải thích thì thế nào?
Tôi bây giờ đã cưỡi lên lưng cọp, nhảy xuống chẳng phải là tan xương nát thịt
hay sao? Cao Phi muốn tôi sống không bằng chết cũng chẳng có gì khó. Hơn nữa…
tôi đã lựa chọn con đường trả thù thì không thể không có anh ta.
Tôi vỗ vỗ mặt mình, vào
phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Khi xe ô tô ra khỏi cổng
khu biệt thự tôi còn để ý bên ngoài nhưng không thấy Ngô Giang, chắc anh ấy đã
đi từ lâu…
Từ lúc ở nhà cho tới
khi đến khách sạn Lavender tôi và Cao Phi rất hạn chế nói chuyện. Anh ta có tâm
sự, tôi cũng có tâm sự, chẳng ai muốn mở miệng.
Người chụp ảnh cưới cho
tôi và Cao Phi là một người khá có tiếng tăm trong lĩnh vực này, nghe nói mời
được ông ấy không dễ chút nào. Chỉ là một màn che mắt thiên hạ mà anh ta cũng đầu
tư kĩ càng như thế.
Hay thật, vừa đúng tối
qua tôi cũng chuẩn bị cho Cao Phi một sự bất ngờ, anh ta tìm nhiếp ảnh gia này
thì tác dụng thúc đẩy càng lớn.
Suốt nửa tiếng đồng hồ
cả tôi và Cao Phi bị nhiếp ảnh gia từ nhắc nhở nhẹ nhàng đến tức giận mắng mỏ.
- Hai
người làm cái gì thế, chụp ảnh cưới mà mặt buồn như đám ma.
Tôi thật muốn khen ông ấy
một câu, khả năng quan sát của chú thật tốt.
- Này
anh, chú rể mà lạnh lùng thế à, anh có muốn cưới cô ấy không, ánh mắt phải thể
hiện sự vui mừng yêu thương chứ!
Cái này đúng là làm khó
Cao Phi rồi, tôi có phải người anh ta yêu đâu, làm sao thể hiện tình cảm tha
thiết được. Mà anh ta cứ lạnh lùng còn hơn, giả như bây giờ anh ta đem ánh mắt
yêu thương ra biểu diễn khéo tôi lại sợ đến không đứng nổi.
- Cô
ơi, cô là cô dâu đấy, cô p