
tức giận.
Tôi không
biết nên làm gì, muốn chạm vào anh ấy lại sợ động đến vết thương. Chắc chắn
trên người Ngô Giang không chỉ có vết thương ở cổ tay.
Những khi gặp
người bị thương chúng ta nên hỏi gì?
Hỏi anh có
đau không? Vô nghĩa, tất nhiên là đau rồi.
Để em giúp
anh được không? Vớ vẩn, tôi chẳng giúp được gì cả, nếu chảy máu cam thì tôi còn
biết phải lấy bông băng chứ những vết thương khác thì tôi chịu.
Trái tim
còn đập thình thịch trong lồng ngực, một màn nguy hiểm vừa rồi đúng là doạ tôi
sợ gần chết. Lúc này tôi không thấy giận Ngô Giang nữa, chỉ lo anh ấy có chỗ
nào không ổn.
Anh ấy ôm
tôi tránh khỏi chiếc xe… may mà không phải là đẩy tôi ra còn mình thì bị đâm. Nếu
anh ấy làm thế thì tôi điên mất, chẳng thà tôi chết quách đi cho xong.
Tôi càng
nghĩ càng sợ, khoé mắt bắt đầu ẩm ướt. Ngô Giang ở một bên cuối cùng cũng lên
tiếng.
- Em khóc
cái gì? Anh mới là người phải khóc này.
- Anh làm
sao mà phải khóc!
- Vợ
chưa cưới của anh sắp lấy người khác, anh suýt thì bị xe đâm chết, như thế chưa
đáng khóc à?
Tôi vừa bực
vừa buồn cười, quay sang trừng mắt với Ngô Giang. Nếu Ngô Giang vì sự ngu ngốc
của tôi mà có chuyện thì cả đời tôi đều không thể tha thứ cho mình.
- Ai bảo
anh liều lĩnh như vậy, nếu anh làm sao…
- Nếu
em làm sao thì anh có khóc cũng muộn. –Ngô Giang trầm giọng nói, mệt mỏi ngả đầu
lên vai tôi. –Diệp Thư, đây là lần thứ hai anh cảm thấy sợ hãi như vậy. Lần đầu
tiên là khi anh thấy mẹ anh nằm trong bồn tắm đầy máu. Đừng làm anh phải trải
qua loại cảm giác này nữa, anh sẽ điên mất!
Tình trạng của Ngô
Giang không đến nỗi nghiêm trọng, bác sĩ nói anh ấy bị trật khớp cổ tay, sau
khi nắn khớp và băng bó thì tạm thời tay phải không nên vận động cho đến khi
lành hẳn. Tổn thương ngoài da thì không có gì đáng nói, chỉ trầy xước nhẹ.
Tôi cũng phải để y tá
sát trùng vết thương đằng sau lưng. Vì không có gương nên tôi cũng không biết vết
thương như thế nào.
-
Không rõ có để lại sẹo không? –Tôi vô ý lẩm bẩm.
Ngô Giang ngồi đợi một
bên phì cười.
- Có
gì đáng cười?
-
Không có gì, thật ra có sẹo cũng không sao, anh không để ý đâu!
Anh không để ý nhưng
tôi để ý.
Hai chúng tôi ngồi bên
ngoài hành lang, nhất thời im lặng. Điện thoại di động trong túi xách rung liên
hồi, là Cao Phi gọi tới.
“ Diệp
Thư, em đang ở đâu?”
Cuộc vụng trộm đầu tiên
của Cao Phi và Thuỵ Du cũng lâu ra phết, mấy tiếng rồi mới nhớ ra tôi.
“ Tôi có chút việc riêng cần làm, khi nào gặp tôi
sẽ giải thích sau.”
“ Em không sao chứ?”
“ Tôi không sao, bây giờ
không tiện nói chuyện.”
“ Được…”
“ À khoan đã!”
“ Em muốn nói gì với
tôi?”
“ Tôi làm hỏng cái váy
cưới rồi, anh không phiền nếu phải thanh toán tiền cái váy chứ?”
Phía bên kia im lặng một
lát, tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng hít thở của Cao Phi, cái kiểu hít thở mà
người ta thường dùng khi muốn kiềm chế để không nổi điên lên.
Tôi nhớ là cái váy này
cũng không đắt lắm, hơn nữa ảnh cưới hoàn toàn là để phục vụ mục đích của Cao
Phi, tôi lại còn gặp tai nạn lao động trong quá trình ở hiện trường nữa, về
tình về lý Cao Phi đều nên thanh toán tiền cái váy.
“ Được, em không phải
lo!”
Có tiếng nghiến răng, hừ,
đúng là người càng giàu càng keo kiệt, làm hỏng mỗi cái váy mà phải tức đến
nghiến răng nghiến lợi.
Tôi tắt điện thoại,
nhét nó lại vào túi xách. Ngô Giang không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn kiểu gì vậy, cứ
như là tôi phạm phải trọng tội ấy!
Một nữ y tá đột nhiên
đi đến gần tôi, dè dặt hỏi.
- Cô
ơi, cô vừa từ đám cưới đến à?
Tôi không rõ lắm sao cô
ta lại hỏi vậy nhưng mà cũng lười giải thích nên chỉ gật đầu.
- Thế
anh đây có phải chú rể không? –Cô ta quay sang phía Ngô Giang.
-
Không phải! –Ngô Giang hừ lạnh.
Thái độ của Ngô Giang
đúng là làm người ta thấy ghét. Nữ y tá ngược lại cười đến sung sướng quay về
phía một nhóm y tá trẻ khác đang đứng nháy mắt.
- Cô
ơi, thế… hai người vừa bỏ trốn khỏi đám cưới đúng không? Giống như trong phim ấy.
Hay quá, tôi cứ nghĩ mấy chuyện này không có ngoài đời chứ…
- …
Tôi muốn nói: những
chuyện như thế đúng là không có ngoài đời.
Nữ y tá đặt tay lên má,
vẻ mặt vô cùng mơ mộng.
- Chao
ôi lãng mạn quá! Cô gái phải lấy người mình không yêu. Đúng vào lúc chủ hôn hỏi
“Có ai phản đối đám cưới này thì hãy lên tiếng, nếu không thì hãy im lặng mãi
mãi”, vậy là chàng trai bước vào đem cô gái bỏ trốn.
Tôi: !!!
Phải nói là trí tưởng
tượng của các cô gái trẻ thật phong phú. Nếu ngoài đời thực mà có cô gái nào
làm ra hành động như thế chắc sẽ bị ném đá không thương tiếc. Bỏ trốn khỏi đám
cưới, để chú rể và bố mẹ hai bên muối mặt với khách khứa… tôi nghĩ bỏ trốn trước
đám cưới may ra còn chấp nhận được.
- Anh có
bị chóng mặt hay khó chịu chỗ nào không? Nếu không thì em đưa anh về. –Tôi chủ
động đứng dậy nói với Ngô Giang.
Ngô Giang ngẩng đầu
nhìn tôi, hai hàng lông mày nhíu chặt.
- Sau đó
em sẽ đi đâu?
- Em về
nhà. Cao Phi đang đợi em.
Ngô Giang mệt mỏi gục đầu
xuống, vò đầu khiến cho mái tóc rối tung.
- Anh phải
làm thế nào th