
một người phụ nữ vì quá yêu anh, cô ta tìm cách có
được mẫu tinh trùng của anh rồi thụ tinh nhân tạo để có con với anh. Anh sẽ đối
xử thế nào với đứa bé?
Cao Phi ngạc nhiên nhìn
tôi.
- Hỏi
câu khác đi, tôi chưa bao giờ gặp phải người phụ nữ nào điên rồ như vậy.
Điên rồ? Đúng là hành động
của Phan Ý An có phần điên rồ nhưng mang thai và sinh nở không phải chuyện đơn
giản, chị ta chấp nhận hy sinh như thế chứng tỏ tình cảm của chị ta với Ngô
Giang rất sâu sắc.
- Tôi
không có câu hỏi khác, tôi chỉ muốn biết anh nghĩ gì về đứa trẻ kia thôi. Cho
dù là thụ tinh nhân tạo nhưng nó vẫn là con anh.
Cao Phi lạnh lùng cười.
- Thế
em thử tưởng tượng nhé, có một người đàn ông vì quá yêu em, anh ta tìm cách có
được trứng trong cơ thể em, sau đó tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm với tinh
trùng của anh ta rồi cho một người phụ nữ mang thai sinh ra con của hai người.
Em cảm thấy thế nào?
Tôi rùng mình, cảm thấy
may mắn đã ngừng ăn cháo, nếu không rất có thể sẽ bị sặc.
- Ý tưởng
này của anh… có vẻ hơi biến thái.
- Đại
khái là tôi cũng nghĩ như vậy về câu hỏi của em. –Cao Phi nhún vai đáp lại.
Đối với Phan Ý An mà
nói tôi hoàn toàn không có thiện cảm, chỉ là một chút thương hại. Vấn đề là đứa
trẻ chưa chào đời kia, nó là một sinh mệnh mà Ngô Giang không thể chối bỏ. Về mặt
sinh học anh ấy là cha nó.
Có một số chuyện càng gỡ
lại càng rối, tôi cũng không rõ phải giải quyết thế nào, hiện giờ chỉ có thể nước
đến đâu bắc cầu đến đấy.
- Diệp
Thư, tôi nghĩ yêu một người không yêu mình chẳng có gì sai, nhưng nếu không biết
đâu là giới hạn thì tình yêu đó sẽ trở thành gánh nặng, một loại phiền phức, thậm
chí còn khiến cho người ta sợ hãi.
Cao Phi cầm quả táo
trên bàn nhét vào tay tôi.
- Tôi
muốn ăn táo. Gọt một quả táo bù cho một cái váy cưới, như thế chắc không thiệt
đâu.
Không phải chứ, vẫn còn
phẫn uất vì tôi đã phá hỏng cái váy à?
Tôi nhìn Cao Phi, nhìn
quả táo trong tay, cảm thấy người đàn ông này đúng là thay đổi còn nhanh hơn thời
tiết.
- Cao
Phi, nếu anh đã nghĩ được như thế thì vì sao anh lại nhất quyết muốn Thuỵ Du
quay về bên cạnh anh? Cứ cho là anh muốn hành hạ cô ta cả đời, nhưng dìm cô ta
xuống địa ngục theo cách đó thì bản thân anh cũng không thoát ra nổi.
Cao Phi làm như không
nghe thấy tôi hỏi, chăm chú theo dõi tôi gọt táo.
-
Không đứt, em gọt cả quả mà không đứt chút nào.
Gọt vỏ táo mà không đứt…
chuyện này làm tôi nhớ đến thời còn học ở trường trung học V. Ngày mùng tám
tháng ba năm ấy lớp tôi tổ chức sinh hoạt, các bạn trong lớp cùng bắt thăm, mỗi
tổ sẽ có một người trúng thăm phải lên thi nữ công gia chánh.
Gì chứ riêng cái khoản
này tôi chưa bao giờ phải nhúng tay. Có lẽ khi ấy tôi được chiều chuộng đã
quen, suy nghĩ cũng rất trẻ con.
Đã thế tôi còn luôn tìm
ra được lý do biện họ cho cái sự lười của mình: Người giúp việc là để làm việc
nhà, xã hội đã phân công ai làm việc đấy, mình cũng không nên tranh công việc của
người ta. Nếu việc gì mình cũng làm hết thì người giúp việc đâu còn việc làm nữa,
họ sẽ thất nghiệp, tạo nên gánh nặng cho xã hội, blah blah…
Để tránh việc phải lên
làm trò cười miễn phí cho thiên hạ, tôi định nhân lúc không ai để ý thì chuồn về
trước, ai ngờ mới bước được một chân ra hành lang đã bị Bí thối chặn đường. Cái
đồ Bí thối đáng ghét, chẳng lẽ hắn gắn vệ tinh theo dõi nhất cử nhất động của
tôi hay sao mà biết tôi định làm gì!
Từ trước tới nay dự cảm
của tôi lúc nào cũng chuẩn, tôi dính trúng cái lá thăm ngớ ngẩn kia. Phải lên
thi cùng tôi còn ba người nữa, kì quái thế nào mà lại toàn các bạn nữ ngoan
ngoãn học giỏi. Chỉ có mình tôi thuộc thành phần …hơi hơi cá biệt.
Vòng đầu tiên, thi xem
ai gọt vỏ táo nhanh nhất mà không đứt, hoặc là bị đứt ít nhất.
Bảo tôi thi xem ai ăn mỳ
nhanh nhất thì còn cơ thắng chứ gọt vỏ táo thì đừng hỏi, dự trước là thua.
Mặc dù tôi cũng cố gắng
để cái vỏ táo được lành lặn nhưng mà kết quả không khả quan lắm, nhìn đống vỏ vụn
trên đĩa tôi cũng thấy tội nghiệp cho ban giám khảo phải đếm xem tôi làm đứt
bao nhiêu lần.
Cao Phi cũng có mặt ở
cuối lớp, lúc tôi mang quả táo sứt sẹo cùng đống vỏ về chỗ anh ta hết sức vui vẻ
nhe răng cười.
- Anh
cười cái gì?
- Anh
nghe nói gọt vỏ táo mà không đứt thì tức là chỉ có một người yêu mình, đứt càng
nhiều chứng tỏ càng có nhiều người yêu. Em nhìn xem, phải có cả đống người yêu
thầm em, em đúng là có sức hút khó cưỡng lại.
Tôi không nhịn được
cũng phì cười, đang thoải mái bỗng nhiên tôi có cảm giác gai người, giống như
có ai đó đang hết sức oán hận mình.
Quay sang, nhìn trái,
nhìn phải, khua một vòng khắp lớp, đối tượng đáng nghi nhất là Bí thối, tôi vừa
nhìn tới chỗ hắn thì hắn liền cúi luôn đầu xuống. Hừ, đúng là thấy người ta vui
vẻ thì ghen tỵ, bụng dạ nhỏ mọn.
Những kỉ niệm đẹp giống
như một chiếc hộp đựng thức ăn không bao giờ nguội, mỗi lần mở ra thì mùi thơm
đều khiến chúng ta có ước muốn được quay về, nếm lại quãng thời gian trong trẻo
không đau buồn đó.
- Chuyện
trước đây… em còn trách tôi không? –Cao Phi ngập