
à tính cách có chút bà tám, hơn nữa có tật xấu, nếu ấn tượng
đầu tiên đối với ai không tốt, đời này đối phương cũng đừng mong đến gần, tựa
như Thiệu Tình.
Trãi qua mấy ngày hội
diễn văn nghệ lớn mừng Quốc khánh, đoàn văn công của sư bộ có khá nhiều hoạt
động, cùng với đoàn bọn họ cũng có công tác tất yếu cần tiếp xúc, bình thường
cô hay ngang qua đây, tiến vào chào hỏi, Phùng Ki cũng không thể đuổi ra bên
ngoài! Phải nói rằng Thiệu Tình đối với mình không có gì, cũng tuyệt đối là nói
dối, trong lòng Phùng Ki rất hiểu.
Trên thế giới này chuyện
trùng hợp, nhất là chuyện nam nữ, nếu vô tâm tuyệt đối sẽ không có khả năng
trùng hợp, chỉ cần có chút tâm ý, trùng hợp lại rất dễ dàng, ngay từ đầu, Phùng
Ki thực không chú ý đến chuyện của Thiệu Tình, nhưng mỗi ngày cô đều đến, Phùng
Ki xem như đã nhìn ra, đối với Thiệu Tình, chuyện của họ nhất định phải nói rõ,
dù sao anh cũng không muốn khiến cho tiểu nha đầu hiểu lầm, nếu tiểu nha đầu
hiểu lầm, sau đó không chừng sẽ có phiền toái, phiền toái xảy ra, cuối cùng
người phải thu thập tàn cục vẫn là anh.
Bởi vậy Phùng Ki vốn đã
nghĩ xong, nếu hôm nay Thiệu Tình lại đến, anh sẽ cùng cô nói chuyện, về phần
hôm nay tiểu nha đầu chưa đến, cô đã gọi điện thoại thông báo trước với anh,
nói là đi tham gia tiệc sinh nhật của đàn chị trong trường.
Lúc tiểu nha đầu vừa nói
xong, một tia thất vọng không ngăn được nảy lên trong lòng Phùng Ki, cái gì là
một ngày không thấy như cách ba thu, trước kia anh thực không ghen tuông như
vậy, mà hiện tại, anh thật sự là từng phút từng giây mong ngóng, giống như xa
cách sau khi mới kết hôn, mong ngóng có thể ép buộc lục phủ ngũ tạng của anh
rối rắm cùng một nơi.
Bất cứ lúc nào, ban ngày,
ban đêm, thậm chí ngay cả lúc họp ở đoàn bộ, Phùng Ki cũng không tự chủ mà phân
tâm, phân tâm suy nghĩ đến tiểu nha đầu của mình, suốt năm ngày từ thứ Hai đến
bây giờ, Phùng Ki cũng suy nghĩ suốt năm ngày, nghĩ về hiện tại, nghĩ xa hơn,
nghĩ đến tương lai của bọn họ.
Anh còn nhớ rõ, từ lúc
tiểu nha đầu vừa đầy tháng, là đứa trẻ nhỏ đáng yêu, càng ngày càng xinh đẹp,
đi theo phía sau anh, ngọt ngào gọi anh là Ki ca ca, gọi như vậy, đã gọi đến
khi thành cô gái nhỏ, cô vợ nhỏ bé của anh...
Mỗi khi Phùng Ki nghĩ
đến, đều cảm thấy duyên phận thật sự rất kỳ diệu, dường như đã định sẵn cô là
của anh, ai cũng không thay đổi được, quan hệ thay đổi, Phùng Ki phát hiện,
khoảng cách chênh lệch giữa tiểu nha đầu với mình cũng không nhỏ, ngoài miệng
anh không nói, trong lòng lại rất để ý, hơn nữa xét tuổi tác, tiểu nha đầu còn
chưa đến hai mươi, là đóa hoa quý, còn anh, cũng đã sắp ba mươi, loại chênh
lệch này, nghĩ đến tình cảnh tiểu nha đầu ở cùng một chỗ với bạn học của cô,
càng làm Phùng Ki khó chịu, không thoải mái.
Kỳ thật tâm tình của
Phùng Ki lúc ấy, chính là hận không thể mở miệng ngăn cản tiểu nha đầu, anh
không muốn để cho cô đi, cô còn chưa đi, trong lòng anh đã như bị đổ nửa chai
dấm chua, chua xót, nhưng anh lại thật sự tìm không ra lý do, bởi vậy mà buông
điện thoại, từ ngày hôm qua đã bắt đầu buồn bực khó chịu.
Anh không biết là, cảm
xúc của anh đã sớm từ trong điện thoại biểu hiện ra, Manh Manh tinh ý, vừa nghe
ngữ khí của Ki ca ca liền biết, khẳng định là ghen tị, Manh Manh thường thích
ngon ngọt, chuyện đó với nam nữ là như nhau, trước kia cô thực đi quanh co
không ít, cô của cô nói quá đúng, loại nam nhân đầu gỗ giống Ki ca ca, chỉ cần
đem anh lừa trên giường, trong lòng anh sẽ có cô, tự nhiên mà xem cô như người
phụ nữ của anh, đối đãi như vợ.
Hơn nữa, ttaam tình Ki ca
ca không được tự nhiên mà rối loạn, rõ ràng chính là nhớ cô, ghen tị, lại còn
không thừa nhận, trong điện thoại cô hỏi anh có nhớ cô không, Ki ca ca hùng hổ
lớn giọng hàm hồ một câu, em đến đây thì biết, thiếu chút nữa khiến Manh Manh
cười ngất.
Ki ca ca là chàng trai
không nói lời hay ho, lại càng sẽ không nói lời ngon ngọt, chỉ biết dùng hành
động để biểu đạt, trực tiếp lại đáng yêu, lúc anh ôm cô mà động tay động chân,
khiến Manh Manh cảm giác được anh yêu chính mình, rất yêu, rất yêu, Manh Manh
không coi trọng biểu đạt bằng lời nói, cô thích biện pháp Ki ca ca dùng kích tình
thuyết minh nổi nhớ, chân thật mà khắc sâu.
Hiện tại Manh Manh thật
muốn lập tức liền bay qua, nhào vào trong lòng Ki ca ca, sau đó... Khuôn mặt
nhỏ nhắn không tự chủ được mà ửng đỏ... Ý tưởng này rối rắm trong đầu cô cả một
ngày, ngay cả giáo sư giảng cái gì trên lớp cô cũng không biết, nâng má,
nghiêng đầu, nhìn lá cây ngoài cửa sổ dần dần chuyển màu vàng mà ngẩn người.
Trần Hiểu Kỳ bắt đầu chú
ý đến Manh Manh, tiểu nha đầu này nâng má, cả buổi cũng không nhúc nhích, mắt
nhấp nháy lóng lánh, không biết nghĩ cái gì, thỉnh thoảng cong lên một chút,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhiễm một tầng đỏ ửng, khóe miệng không tự kìm hãm
được hơi hơi nhếch lên, biểu tình này, rõ ràng là bộ dáng nghĩ đến người yêu.
Trần Hiểu Kỳ thật sự nghĩ
không ra, ngay cả Sài Tử Hiên nha đầu kia cũng không nhìn đến, còn có chàng
trai nào có thể lọt vào mắt của c