The Soda Pop
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323720

Bình chọn: 9.00/10/372 lượt.

có gì cả, chỉ là màu trắng.

Về sau, khi tôi nhìn thấy trong album ảnh trên mạng của cô ta, những bức

ảnh gợi cảm được chụp bằng máy Nikon D700, khuôn mặt cười dịu dàng trước ống

kính, cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay to lớn xé vụn, tôi lại nhớ đến cảnh

tượng ngày đầu tiên chúng tôi quen nhau.




Vốn dĩ chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn dĩ sẽ không qua lại, vốn dĩ không hề

liên quan đến buồn vui hờn giận của tôi, vốn dĩ chỉ là một người xa lạ mà thôi…

Nhớ lại chính mình chủ động dây vào cô ta, cảm giác như có một cơn gió

lạnh ùa vào người.

Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ hy vọng gia đình hòa thuận, bố mẹ tình

cảm với nhau, sau này gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là

được.

Nhưng ngay cả ước mơ đơn giản như vậy cũng bị vận mệnh cướp đi.

Ba người chúng tôi dạo phố một lúc thì điện thoại của Quân Lương đổ

chuông, là Cố Từ Viễn gọi.

- Cậu và Sơ Vi có đi cùng nhau không? Sao cô ấy lại tắt máy, làm gì lén lút,

vụng trộm à?

Tôi vừa coi thường con người thô tục này vừa luống cuống tìm điện thoại

trong túi. Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy còn lấy ra xem!

Cố Từ Viễn vừa bảo tôi đừng lo lắng vừa đi đến chỗ chúng tôi. Tôi chỉ thấy

đầu óc trống rỗng, nghĩ rằng lần này coi như xong, chắc chắn mẹ tôi sẽ không cho

tôi mua điện thoại mới. Sau này tôi chỉ có thể nuôi một con chim bồ câu làm công

cụ đưa tin!

Quân Lương và Lâm Mộ Sắc cũng giúp tôi nhớ lại. Đột nhiên Lâm Mộ Sắc

đập tay lên trán:

- Không phải là cái tên Advantis đã va vào cậu lúc cậu đi ra chứ!

Advantis? Tôi và Quân Lương đều sững người!

Lâm Mộ Sắc lườm chúng tôi:

- Đúng vậy, chính là Advantis!




Nhớ lại cô ta có thể lẫn lộn Trương Ký Trung với Marx, vậy thì cô ta coi tất

cả những người có khuôn mặt giống người Tân Cương là Advantis cũng chẳng có

gì là lạ.

Tôi gục đầu vào vai Quân Lương, hai mắt đờ đẫn nhìn chú chó Shar Pei

chạy lại. Lâm Mộ Sắc nói:

- Hay là cậu cũng nuôi một con đi, sau này giấu điện thoại vào nếp nhăn trên

người nó thì không sợ Advantis nữa.

Còn Quân Lương thì nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót màu xám bạc

trên chân Lâm Mộ Sắc.

2 – Đằng sau chiếc mặt nạ đoan trang nho nhã ấy, chẳng qua mẹ cô

chỉ là đồ gái điếm không biết xấu hổ.

Có lẽ vì đôi giày ấy quá đẹp, sau nhiều lần do dự, cuối cùng Tô Quân Lương

cũng mở tấm danh thiếp mà hôm ấy Thẩm Ngôn đưa cho cô ấy, nhấn dãy số trên

đó.

Giọng nói của Thẩm Ngôn trong điện thoại có vẻ rất vui, chị ta trêu chọc Tô

Quân Lương:

- Em thật là kiên nhẫn, nếu tối nay không gọi thì ngày mai chị sẽ đi nó đi

làm.

Tô Quân Lương cũng rất ngại:

- Không cần chị tặng, em mua lại của chị.

Không biết vì sao Thẩm Ngôn rất kiên quyết:




- Chị không thiếu mấy trăm tệ, đã nói tặng em là tặng em, em cứ coi như

chúng ta có duyên với nhau đi.

Lúc ấy tưởng rằng sự việc rất đơn giản, tất cả đều có thể dùng hai từ “duyên

phận” để giải thích. Chỉ là không hề nghĩ duyên phận cũng có lương duyên và

nghiệt duyên!

Tô Quân Lương nghĩ một lúc, cuối cùng đã thỏa hiệp. Nhưng cô ấy vẫn kiên

quyết không thể nhận không:

- Vậy cuối tuần em mời chị đi ăn.

Thẩm Ngôn là người rất dứt khoát:

- Cũng được, như thế em cũng an tâm rồi chứ!

Sau khi hẹn Thẩm Ngôn xong, Tô Quân Lương chạy đến nói với người đang

buồn rầu là tôi:

- Đến lúc ấy cậu đi cùng mình nhé! Mình sợ ít người không biết nói gì sẽ

khó xử.

Tôi xị mặt ra không nhìn cô ấy:

- Mất điện thoại rồi, mình rất xót, cậu cứ mặc kệ mình, để mình “tự sinh tự

diệt đi”!

Cô ấy an ủi:

- Trời ơi, có bảo cậu đi hôm nay đâu, cuối tuần cơ mà, không biết chừng đến

cuối tuần tâm trạng của cậu sẽ khá hơn!

Khá hơn? Sau này đi trên đường, chỉ cần gặp Advantis thì tâm trạng của tôi

sẽ không thể tốt được!

Tôi hét lên với Tô Quân Lương:

- Không đi! Cuối tuần mình phải đến trung tâm thành phố tìm tên Advantis

ấy!




Những ngày không có điện thoại tôi thật sự rất buồn, gặp phải những giáo

viên giảng bài khiến người ta ngáp dài tôi chỉ có thể nằm bò ra bàn ngủ, ngay cả

quyền nhắn tin quấy rối Cố Từ Viễn cũng bị tước bỏ!

Không có điện thoại, không biết giờ giấc. Không có điện thoại, không thể

chụp ảnh. Không có điện thoại, tôi không thể sống được!

Buổi trưa lúc ở nhà ăn, Cố Từ Viễn phải nghe tôi làm nhảm đến nỗi không

thể chịu được nữa:

- Bà cô của tôi, buổi học chiều nay anh mặc kệ thầy giáo có điểm danh hay

không, anh không đi học, anh đưa em đi mua điện thoại!

Tôi giật nảy mình, sau đó tôi nhìn anh bằng ánh mắt vừa đau xót vừa căm

hận:

- Anh coi em là loại người gì? Anh tưởng em ở bên anh vì tiền của anh sao?

Em nói cho anh biết, không phải, em không phải loại người ấy…

Một tràng những lời nói nhảm nhí vẫn chưa nói xong, tôi đã bị anh mắng

cho một trận:

- Tống Sơ Vi, em có thể đừng nhiều lời như t