Polaroid
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323771

Bình chọn: 7.00/10/377 lượt.

hế được không! Tặng cho em

một chiếc điện thoại thì có gì to tát, đâu cần phải nâng cấp đến mức ấy!

Tôi ngây người nhìn anh, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt: Đi hay không

đi?

Shakespeare đã từng nói, đây là một vấn đề!

Đây là một vấn đề lớn!

Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Nếu mình nhận chiếc điện thoại anh ta

tặng, nhân cơ hội ấy anh ta đưa ra yêu cầu quá đáng, vậy mình phải làm thế nào…

Mặc dù mình thà chết cũng không chịu nhục nhưng cuộc sống ngăn cách với thế

giới bên ngoài quả thực rất khổ sở…

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất mâu thuẫn. Cố Từ Viễn cũng hiểu tâm tư của

tôi. Anh nghĩ một lúc rồi nói:




- Vậy chúng ta đi xem trước, như thế thì được chứ!

Ha ha, đi xem dĩ nhiên là được. Đi xem không mất tiền, tôi vội vàng gật đầu

lia lịa như gà mổ thóc.

Có thể dáng vẻ ấy của tôi trông rất ngốc, Cố Từ Viễn nở nụ cười như muốn

nói “hết cách với em”. Hi hi, thực ra bạn trai của mình rất đẹp trai!

Thế là buổi chiều tôi không đi học, Cố Từ Viễn cũng không đi học. Điều kỳ

lạ là chúng tôi không hề cảm thấy tội lỗi chút nào. Anh thở dài nói:

- Chúng mình đúng là một đôi hư hỏng.

Không đúng, tôi sửa lại:

- Chúng mình là kim đồng – ngọc nữ!

Xe bus lắc lư trên đường, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra trên xe bus vào cái

hôm tôi cùng anh đi mua máy ảnh, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp. Tôi nghĩ

không biết từ lúc nào mình đã thật sự thích anh chàng tên là Cố Từ Viễn này.

Hồi nhỏ, đọc tiểu thuyết tình cảm hay truyện tranh, lúc nào cũng thấy có

đoạn hai người cãi nhau rồi cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau. Lúc ấy tôi nghĩ

thật hoang đường, sao có thể xảy ra chuyện ấy được. Rõ ràng là thấy chướng mắt

như thế, sao có thể thích được? Sao có thể yêu được?

Tôi chuyển nghi vấn ấy sang anh:

- Này, hôm ấy anh nhìn thấy tên khốn kia chụp ảnh em, có phải là có cảm

giác như nhìn thấy một cô gái thuần khiết bị làm nhục không?

Anh cười rất giả tạo, lườm tôi rồi nói:

- Em điên à? Lúc ấy cảm giác mãnh liệt nhất trong anh là có phải người đó

quá thèm khát không, ngay cả người như em cũng không buông tha.

Ánh nắng ấm áp của mùa thu xuyên qua cửa sổ, hất vào đôi bàn tay đang

nắm chặt. Thời tiết đẹp thế này, tâm trạng của tôi cũng rất tốt, dĩ nhiên không thèm

đấu khẩu với anh:




- Đúng, em cũng thấy lạ. Đối tượng bị quấy rối tình dục chẳng phải là những

cô gái giống như Lâm Mộ Sắc sao?!

Anh tò mò hỏi tôi:

- Ai?

- Chính là cô gái đứng cạnh em và Quân Lương anh nhìn thấy khi anh đến

đón em hôm em bị mất điện thoại ấy, không nhớ à?

Anh nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, tỏ ý thật sự không có ấn tượng

gì.

Mọi chuyện trên thế giới này thật thú vị. Hôm ấy Lâm Mộ Sắc nhìn thấy Cố

Từ Viễn thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi, giống như ruồi nhìn thấy phân. Ồ,

cách so sánh này không hợp lý lắm, phải nói là giống như Phan Kim Liên nhìn

thấy Tây Môn Khánh. Nói một cách chính xác giống như tôi vui mừng hớn hở khi

nhận ra cô bán cơm đáng ghét trong nhà ăn trả thừa tiền cho mình.

Khi tôi nhắc lại với Cố Từ Viễn một lần nữa, anh tình tứ khoác vai tôi nói:

- Được rồi, đừng nói nữa, anh biết anh đẹp trai!

Đúng là tự kỷ! Những lúc như thế lẽ nào không nên nói: “Trong mắt anh

ngoài em ra không có cô gái nào khác” sao?

Chúng tôi đi quanh trung tâm bán điện thoại một vòng, cuối cùng chen vào

cửa hàng đông nhất. Nhìn những mẫu điện thoại long lanh trong tủ kính, mắt tôi

như sắp rơi ra ngoài. Tôi biết mình đã xong!

Chết rồi, chắc chắn hôm nay không phải là “chỉ xem mà thôi”. Trên thế giới

này thứ gì tôi cũng có thể chống lại được, ngoại trừ sự mê hoặc!

Cố Từ Viễn nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của tôi liền mỉm

cười:

- Chọn đi, anh mang thẻ!




Tôi xúc động đến rớt nước mắt. Có trời biết, từ sau khi bố tôi biến mất,

không có một người khác giới nào nói với tôi những lời yêu chiều như thế. Ngay

cả lúc nằm mơ tôi cũng mong có một người nói với mình: “Anh không có nhiều

thứ nhưng anh nguyện cho em thứ tốt nhất!”. Và ngày hôm ấy đã đến.

Có lẽ vì sự xúc động trong đôi mắt của tôi quá mức bình thường, người khác

nhìn vào lại hiểu thành bợ đỡ. Anh chàng ngồi trong quầy đang giúp đỡ khách

hoàn tất thủ tục mua hàng liếc nhìn tôi, khuôn mặt ẩn chứa vẻ coi thường.

Tôi cũng không chịu thua kém liếc nhìn lại. Tấm thẻ nhân viên trước ngực

có ghi, Viên Tổ Vực, cũng khá hay.

Hứ, rau ngon đều bị lợn húc đổ rồi, một cái tên hay như vậy sao lại dành cho

một kẻ tư tưởng đen tối như thế!

Chọn mãi chọn mãi cuối cùng chọn được một chiếc Nokia N series màu

hồng nhạt, nghe nói là số lượng có hạn.

Dĩ nhiên tôi không ấu trĩ tới mức tin rằng loại sản phẩm sản xuất theo dây

chuyền này lại có hạn. Nhân lúc Cố Từ Viễn xếp hàng thanh toán, tôi ngó nghiêng

xung quanh, bỗng nhiên phát hiện logo của hãng Apple trên chiếc laptop trong

quầy của họ là dán vào.

Phát h