
Khi Đỗ Tầm với khuôn mặt tiều tụy cùng với Cố Từ Viễn đứng trước mặt
tôi, cầu xin tôi giúp anh ta nghĩ cách hẹn Quân Lương ra ngoài gặp mặt, tôi kích
động như bị tiêm thuốc kích thích:
- Gặp cái đầu quỷ nhà cậu ấy! Cậu vẫn còn mặt mũi để gặp cô ấy sao? Sao
cậu không đi chết đi...
Từ nhỏ tôi đã có cái tật, cứ kích động là nói năng không suy nghĩ.
Đỗ Tầm buồn rầu để mặc cho tôi sỉ nhục. Cố Từ Viễn thì không thể nghe
tiếp được, anh dùng hết sức mình mới kéo được tôi sang một bên:
- Sơ Vi, em bình tĩnh một chút. Đây là chuyện giữa Quân Lương và Đỗ
Tầm, không đến lượt em làm sứ giả chính nghĩa ở đây...
Tôi lườm anh, nếu đôi mắt có thể phóng tên thì e rằng lúc này anh đã thương
tích đầy mình.
Bất chấp Cố Từ Viễn khuyên ngăn thế nào, tôi vẫn nói với Đỗ Tâm:
- Cậu đừng đến làm phiền cô ấy nữa. Nhà cô ấy đã xảy ra chuyện lớn như
vậy, cô ấy đã buồn lắm rồi, chỉ là cô ấy sĩ diện, không chịu thể hiện ra ngoài... Lúc
mẹ cô ấy ra nước ngoài, cô ấy cũng không khóc. Nếu không phải là đau lòng đến
cùng cực thì vì sao nửa đêm cô ấy lại chạy lên sân thượng khóc một mình... Đỗ
Tầm, cậu là đồ tồi, đồ xấu xa...
Tôi nói rồi không kìm được nước mắt.
Cố Từ Viễn ôm tôi, hốt hoảng lấy giấy ăn. Nhưng người đưa giấy đến trước
mặt tôi lại là Đỗ Tầm.
Cậu ta vừa mở miệng, tôi đã biết được một số điều qua lời nói của cậu ta.
Mấy ngày hôm nay cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Giọng nói khàn khàn ẩn chứa vẻ lo lắng, day dứt, thương cảm và bất lực:
- Sơ Vi, đều là lỗi của mình, mình thừa nhận... Cậu giúp mình hẹn Quân
Lương ra ngoài, mình sẽ giải thích với tất cả mọi người.
Lúc tôi thay Đỗ Tầm hẹn Quân Lương, cô ấy tỏ ra rất hờ hững, chỉ nói một
tiếng: “Được”.
Vì không biết cô ấy vui hay buồn nên tôi hoàn toàn không nắm được suy
nghĩ trong đầu cô ấy. Nhưng là chị em tốt, tôi vẫn khuyên cô ấy đừng đi:
- Thôi, Quân Lương ạ, kết thúc êm đẹp đi, không cần thiết phải gặp mặt nữa.
Cho dù cậu ta muốn giải thích với cậu nhưng có thể giải thích cái gì chứ. Lẽ nào
cậu vẫn còn tin tưởng người này sao?
Cô ấy tô son màu anh đào lên môi, lúc cười để lộ hàm răng trắng bóng. Cô
ấy vỗ vào mặt tôi và nói:
- Cậu yên tâm, mình biết phải làm thế nào.
Dĩ nhiên là tôi biết cô ấy có suy nghĩ riêng của mình. Trong những năm
chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy luôn biết cách đối nhân xử thế. Cách làm ấy
chưa chắc đã phù hợp với quan niệm truyền thống nhưng nói chung là hợp với cô
ấy.
Nói nhiều vô ích, im lặng là vàng, Cố Từ Viễn nói đúng, suy cho cùng đây
vẫn là chuyện của họ. Tôi là người ngoài, không nên xen vào thì tốt hơn.
Khi Quân Lương đi gặp Đỗ Tầm và Trần Chỉ Tình, tôi gọi điện thoại rủ Cố
Từ Viễn đi hiệu sách. Không ngờ anh lại nói với tôi là anh không có thời gian.
Tôi bỗng chốc nổi trận lôi đình:
- Anh làm cái gì mà ra vẻ cán bộ nhà nước bận trăm công nghìn việc thế hà?
Anh giải thích với tôi là lớp anh tổ chức đi thành cổ, bốn hôm nữa mới về.
Thấy tôi bận rộn an ủi Quân Lương mấy ngày hôm nay nên anh cũng không nói
với tôi. Dù sao thì chỉ có bốn ngày thôi, thoắt cái là hết mà. Tôi bực tức cúp máy,
miệng lẩm bẩm một câu mà chỉ có tôi mới biết.
- Không có anh ở bên, một ngày dài trăm năm.
Cũng đến lúc này, lúc mà Cố Từ Viễn và Quân Lương đều bận việc của
mình, tôi mới phát hiện, thì ra các mối quan hệ của mình lại ít ỏi như vậy. Ngoài
họ ra tôi gần như không có người bạn nào khác. Phát hiện này khiến tôi thật sự sợ
hãi!
Sao có thể như thế được? Sau này Quân Lương kết hôn chắc chắn sẽ phải
giữ chồng cô ấy. Còn Cố Từ Viễn... Ngộ nhỡ anh bội ước không kết hôn với tôi...
Vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành kẻ cô độc sao?
Thật đáng sợ, đúng là thật đáng sợ!
Nghĩ như vậy tôi lập tức quyết định một chuyện. Tôi phải tìm được một
người bạn ngoài Quân Lương và Cố Từ Viễn. Đợi đến một ngày họ đến tìm tôi, tôi
cũng có thể hãnh diện nói với họ rằng: “Thật ngại quá, mình không có thời gian!”.
Nhưng... tôi có thể tìm ai đây? Tôi và Đường Nguyên Nguyên không hợp
nhau, với Lâm Mộ Sắc dường như cũng có một số thứ rất khó nói, có lẽ không thể
nói là không thích cô ta nhưng cô ta không đến tìm tôi, tôi tuyệt đối không muốn
tìm cô ta. Còn về Thẩm Ngôn, ngoài công việc chị ấy cũng bận yêu đương, tôi hà
tất phải làm con kỳ đà không hiểu chuyện.
Tôi vừa lẩm nhẩm vừa mở danh bạ điện thoại, bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng.
Tôi quyết định chơi xấu một người.
Sau vài hồi chuông, đầu bên kia nói:
- Tôi không lưu số, xin hỏi ai đấy?
Nhảm nhí, dĩ nhiên là tôi biết anh không lưu số của tôi. Nếu anh lưu rồi thì
sao tôi có thể chơi tiếp được! Tôi hét lên:
- Trời ơi, anh đúng là đồ không có lương tâm, sao anh có thể không nhớ em
được. Em là bạn gái cũ của anh!
Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, anh ta bình tĩnh hỏi:
- Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?
Không ngờ lại đánh trúng, tôi cười thầm trong