Pair of Vintage Old School Fru
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323950

Bình chọn: 8.00/10/395 lượt.

khác nào mang xăng đi dập lửa cả!

Từ đó về sau, tên anh ta cùng tên của Cố Từ Viễn ngoan ngoãn nằm trong

danh sách đen trong điện thoại của tôi. Còn về ngày nào bỏ lệnh cấm, bản thân tôi

cũng chưa nghĩ tới.

Lúc tôi đang rối như tơ vò thì cuối cùng Quân Lương cũng gặp bạn trai của

Thẩm Ngôn là Lê Lãng.

Ba người họ gặp nhau trước quán cơm. Vốn dĩ Thẩm Ngôn định vờ ra vẻ

không biết chuyện gì, vui vẻ ăn với Quân Lương một bữa cơm nhưng không ngờ

vừa nhìn thấy Quân Lương đã không thể kiềm chế.

- Trời ơi, sao em lại hốc hác đến thế này! - Lời thốt lên của Thẩm Ngôn

khiến Lê Lãng không kìm được cau mày, cũng khiến Quân Lương có chút khó xử.

May mà chỉ số EQ của Quân Lương rất cao, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tình

hình:

- Dĩ nhiên là không rạng ngời như người được đắm mình trong tình yêu như

chị rồi!

Lê Lãng giơ tay ra:

- Chào em!




Quân Lương do dự một giây rồi đưa tay ra bắt tay tượng trưng, hoàn thành

“nghi thức lễ tiết” giữa hai người:

- Chào anh!

Thẩm Ngôn đứng cạnh bịt miệng cười:

- Đúng là không chịu được, làm gì mà trịnh trọng như vậy.

Hôm ấy Quân Lương ăn rất ít, cho dù Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhiệt tình tiếp

đón như thế nào cô ấy cũng không ăn được. Cuối cùng, Thẩm Ngôn cũng thấy mất

hứng:

- Em với Sơ Vi, cả hai đều giống nhau. Đợi đến khi các em lớn hơn một chút

sẽ biết, sức khỏe là quan trọng nhất. Sức khỏe không tốt thì làm gì còn tư cách nói

đến cái khác.

Nghe thấy tên của Tống Sơ vi, nét mặt của Quân Lương có chút đông cứng.

Điều này Thẩm Ngôn cũng không biết nhưng đã bị Lê lãng tinh ý phát hiện.

Cuối bữa ăn, không khí dần trở nên tẻ nhạt. Cuối cùng, Thẩm Ngôn không

kìm được liền hỏi:

- Bây giờ tình hình của cô gái kia thế nào rồi?

Quân Lương bất chợt ngồi thẳng người như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó

chọc vào người. Cô ấy nhìn Thẩm Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi:

“Sao chị biết?”.

Thẩm Ngôn thản nhiên nói:

- Lẽ nào em định không nói với chị sao?

Không hiểu vì lý do gì, bỗng nhiên Quân Lương cảm thấy rất buồn, dường

như tất cả mọi người trên thế giới đều đứng ở phía đối lập với cô, chờ đợi cơ hội

khiển trách cô. Tống Sơ Vi như vậy. Thẩm Ngôn cũng như vậy.

Cả thế giới đang chế nhạo cô. Cả thề giới đều đang chờ để chứng kiến sự

báo ứng của cô.




Lần đầu tiên trong đời, nước mắt của cô rơi xuống không thể kiềm chế trước

mặt người ngoài. Cảm giác cô đơn khi không được thấu hiểu, cảm giác nhục nhã

đến tê tái, đau đớn mà lần đầu tiên phải nếm trải năm mười sáu tuổi cuối cùng lại

trở lại sau nhiều năm.

Cô xách túi, cúi người nói:

- Em đi trước đây.

Thẩm Ngôn ném đũa xuống bàn, tức giận nhìn hình bóng của Lê Lãng đang

đuổi theo Quân Lương ra ngoài, ngồi đó rất lâu không nhúc nhích.

Đi được một đoạn đường khá dài, Quân Lương mới dừng lại, ngoảnh đầu

nói với Lê Lãng:

- Thật sự rất xin lỗi, em quá kích động, phiền anh giúp em nói với chị Thẩm

Ngôn lời xin lỗi.

Lê Lãng xua tay, dường như với anh nó không hề quan trọng. Sự quan tâm

trong đôi mắt của anh khiến Quân Lương run run, anh nói:

- Thực ra Thẩm Ngôn cũng chỉ quan tâm đến em, có thể lời nói hơi quá, em

đừng để bụng.

Quân Lương bặm môi, gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không

nói.

Lê Lãng mỉm cười:

- Anh có một cô em gái, không lớn hơn em là bao, nói năng làm việc cũng

rất bồng bột, lúc nào cũng nghĩ là mình đúng. Bố mẹ anh không quản được nó, bảo

người làm anh như anh quản nó… Sao anh có thể quản được, để nó sống theo cách

nghĩ của nó thì nó mới thấy vui.

Thực ra những lời anh nói nghe có vẻ không liên quan gì đến Quân Lương,

nhưng giữa một số người, hình như ngay từ khi sinh ra đã có một mối liên hệ

ngầm. Những gì Lê Lãng không nói, Quân Lương hoàn toàn hiểu.




Cô gật đầu:

- Cảm ơn anh.

Từ khi yêu nhau đến nay, lần đầu tiên Thẩm Ngôn và Lê Lãng nảy sinh mâu

thuẫn là vì Quân Lương. Điều này ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới.

- Có cần anh phải đuổi theo không? Anh tưởng anh là Chúa cứu thế chắc? -

Lần này thì Thẩm Ngôn tức giận thật sự.

Tính cách hồn hậu của Lê Lãng khiến anh không giỏi nói những lời sắc bén,

chỉ có thể nhìn Thẩm Ngôn rồi cười, cười rất lâu mới nói:

- Anh thấy cô ấy rất giống em gái anh. Em nghĩ nhiều rồi.

- Nghĩ nhiều rồi? Hy vọng là thế. Lần này là Quân Lương, lần sau không

biết anh lại đuổi theo đứa con gái nào mà bỏ mặc tôi một mình. - Thẩm Ngôn nói

rất hời hợt nhưng Lê Lãng vẫn cảm nhận được sự tính toán và cay nghiệt trong lời

nói của cô.

Không cần thiết phải cãi nhau, anh thầm nói với mình. Đàn ông mà, không

phải vấn đề mang tính nguyên tắc, nhượng bộ một chút sẽ không chết được.

Nhưng suốt cả buổi tối, sắc mặt của Thẩm Ngôn rất khó coi. Lê Lãng cũng

không có cách nào, đành phải đưa cô về nhà. Không ngờ cô vẫn chưa hết giận:

- Không cần đâu, tự em bắt xe về.

Sau khi đóng cửa xe, Thẩm Ngôn coi như k