Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323884

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

tôi:

- Sao trước đây không phát hiện ra cậu có ưu điểm nhỉ, thì ra cậu cũng tốt

đấy chứ.




Chúng tôi ngồi trên chiếc xe bus lắc lư, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa

thông khí trên nóc xe, tôi thất thần trong thoáng chốc.

Vì sao thời gian lại không để lại dấu vết như thế, lặng lẽ làm cho một vài sự

việc thay đổi tới mức biến dạng hoàn toàn? Năm thứ nhất, cùng anh đi mua máy

ảnh SLR, cũng ngồi trên tuyến xe này. Hồi ấy, tôi và anh vẫn chưa yêu nhau. Hồi

ấy, tình cảm giữa tôi với anh vẫn rất mơ hồ, không rõ ràng…

Vỗn dĩ sẽ không đau lòng như thế.

Vì sao con người phải có ký ức cơ chứ? Nếu có một cục tẩy có thể tẩy sạch

những chuyện không muốn nhớ, từ đó cuộc đời sẽ bước sang một trang mới, mọi

người đều được sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, vậy thì tốt biết mấy.

Khi em không còn chợt nhớ đến anh lúc nửa đêm. Khi em không còn nhìn

nick QQ màu xám của anh rồi đoán không biết anh đã thoát hay ẩn nick. Khi đi

siêu thị, em không còn cố chấp mua loại nước anh thích uống. Khi em không còn

định kỳ mua tập san mà anh bảo em đọc hằng tuần, khi em không còn dừng lại ở

tên anh khi mở danh bạ điện thoại,… có nghĩa là vết thương của em đã lành rồi,

phải không?

Nhưng tất cả những điều đó đã trở thánh thói quen trong cuộc sống của em.

Em không biết để hoàn toàn bỏ được nó thì phải cần bao lâu…

Em là người, cho dù có treo cổ chết trên cây cũng không nỡ dỡ xác xuống!

Thấy tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía chùm sáng trên xe, Đường

Nguyên Nguyên khẽ hỏi tôi:

- Cậu và bạn trai cậu, cậu và Tô Quân Lương, Tô Quân Lương và bạn trai cô

ta… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?

Tôi liếc nhìn cô ấy:

- Mình biết là cậu không chịu để yên mà, nói là muốn mình cùng cậu đi làm

phẫu thuật, thực ra là muốn thám thính chuyện của bọn mình.




- Cậu tưởng các cậu là ngôi sao à? - Đường Nguyên Nguyên hấm hứ một

tiếng. - Không nói thì thôi, không phải là mình rất muốn biết, chỉ là tối hôm ấy

nhìn thấy hai người làm căng như thế, cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.

Cô ấy vừa nhắc lại chuyện tối hôm ấy, ánh mắt của tôi bỗng trở nên u ám.

Thời gian gần đây, Quân Lương không đến tìm tôi. Tôi cũng không tìm cô

ấy. Thỉnh thoảng cô ấy về ký túc lấy đồ dùng sách vở nhưng đều chọn lúc tôi đi

học.

Nghĩ lại thì đúng là nực cười, lúc đầu phải tốn bao nhiêu công sức mới được

ở cùng nhau. Thì ra câu nói mà người ta nói thật có lý: Chơi với nhau thì dễ, sống

với nhau thì khó.

Có lẽ giữa hai người bất kỳ nào đó cũng có cái gọi là khoảng cách an toàn.

Cho dù hai người có mối quan hệ thân mật như thế nào, chỉ cần vượt qua vạch ấy

thì sẽ nhìn thấy thứ mà bạn không muốn nhìn thấy nhất. Đó chính là sự thật.

Tôi dựa vào cửa kính, buồn rầu nghĩ, có lẽ bất kỳ tình cảm nào cũng có kỳ

hạn. Tôi và Cố Từ Viễn cũng vậy, tôi và Quân Lương cũng thế, tình cảm của

chúng tôi đã đến hạn rồi.

- Thực ra lúc đầu mình rất ghét cậu và Tô Quân Lương… - Sau khi làm phẫu

thuật xong, Đường Nguyên Nguyên và tôi ngồi trong quán fast food trang trí rất

đẹp, gọi hai suất. Cô ấy uống một ngụm canh, bỗng nhiên nói câu ấy.

Tôi sững người, mặc dù tôi luôn biết rằng cô ấy không thích tôi và Quân

Lương nhưng cái kiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn là lần đầu.

Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại:

- Bọn mình động chạm gì tới cậu à?

- Cũng không phải là thế… - Vì vừa làn phẫu thuật xong nên vẻ mặt của cô

ấy hơi gượng. - Ngày đầu tiên Tô Quân Lương cầm chìa khóa ký túc đung đưa

trước mặt cậu, nói là cô ta dựa vào quan hệ để đổi ký túc, kể từ lúc ấy mình bắt đầu

ghét hai cậu. Mình thấy những cô gái như các cậu vừa nông cạn vừa ngu ngốc, có




điều may mắn hơn một chút, dễ dàng có được những thứ mà những người như bọn

mình phải nỗ lực rất nhiều lần mới có thể có được…

Qua lời kể của cô ấy, tôi nhớ lại ngày khai giảng, dáng vẻ khoe khoang của

Quân Lương khi đắc chí nói với tôi: “Bố mình có quen bí thư trường này”. Trong

mắt người ngoài, có lẽ dáng vẻ ấy quả thực rất đáng ghét.

- Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên mình nghĩ, nếu đời này mình đã

không thể trở thành con nhà giàu có, vậy thì mình sẽ cố gắng để con cái của mình

được giàu có, để sau này chúng không giống như mình, tự ti trước mặt các bạn

cùng trang lứa…

Cô ấy dùng hai từ “tự ti”, khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu,

nhưng không biết phải nói gì.

Rồi cô ấy cười nói:

- Mình nói với cậu một chuyện nhé, chắc chắn cậu nghĩ mình trẻ con, cậu

còn nhớ hồi học năm thứ nhất Quân Lương bị mất một chiếc váy không? Thực ra

là do mình ném vào thùng rác.

Chuyện này tôi vẫn còn nhớ. Quân Lương không thích đồ của hãng ấy. Mỗi

lần đi mua sắm, đi ngang qua showroom của hãng này là cô ấy lại hấm hứ, cười

nhạo những thứ thêu hoa và ren rực rỡ mà chỉ có những cô gái nhà quê mới thích.

Nhưng một ngày cô ấy lại phá lệ, mua một chiếc váy của hãng này. Chúng

tôi


XtGem Forum catalog