Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323934

Bình chọn: 8.00/10/393 lượt.

vốn định khuyên cô nhưng càng nói càng

khiến Trần Chỉ Tình phát điên lên. Cô ấy nói:

- Cô gái à, thay vì nói người khác hại cô, chi bằng nói cô tự hại mình…




Trước ánh mắt lạnh lùng của Trần Chỉ Tình, bệnh nhân kia cũng không chủ

động nói với cô câu nào nữa.

Các người sẽ gặp báo ứng! Nằm trên giường bệnh, Trần Chỉ Tình căm phẫn

nghĩ.

Không ngờ sẽ gặp Đỗ Tầm, Trần Chỉ Tình và bố mẹ cô đều vô cùng ngạc

nhiên.

Từ sau hôm bị đuổi ra khỏi bệnh viện, Đỗ Tầm không có cơ hội gặp Trần

Chỉ Tình. Bất cứ lúc nào anh muốn đến thăm đều bị cô Trần chửi bới đuổi đi.

Giáo sư Trần đã từng nhìn thấy Đỗ Tầm đi đi lại lại ở cổng bệnh viện. Ông

đã rất thích chàng trai này. Ông cũng rất hy vọng vào tình yêu giữa con gái mình

với Đỗ Tầm. Nếu không xảy ra chuyện này, có lẽ Đỗ Tầm sẽ là cậu con rể rất lý

tưởng trong mắt ông.

Lúc nhìn thấy ông, Đỗ Tầm cúi người từ xa, chuẩn bị đi nhưng đã bị ông gọi

lại.

Suy cho cùng ông cũng là người học cao, qua bao nhiêu ngày bình tĩnh suy

nghĩ, ông cũng hiểu không thể hoàn toàn trách một mình Đỗ Tầm. Bao nhiêu năm

nay con gái ông được sống trong môi trường yên bình. Từ nhỏ tới lớn chưa gặp trở

ngại nào, khả năng chịu đựng rất kém. Đó mới chính là căn nguyên dẫn đến việc

nó làm ra chuyện cực đoan như vậy.

Giáo sư Trần nhìn Đỗ Tầm, thở dài rồi nói:

- Cũng không thể trách một mình cháu được.

Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Sau khi nghe thấy câu nói

ấy, Đỗ Tầm cảm thấy như trút bỏ được tâm trạng nặng nề kìm nén bấy lâu trong

lòng, nước mắt cũng tuôn trào.




Lúc này Trần Chỉ Tình nhìn thấy anh, dường như giữa hai người bị ngăn

cách bởi một lớp kính, chỉ có thể nhìn nhau trong nhạt nhòa.

Cô bắt đầu cười khẩy:

- Đỗ Tầm, anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi?

Đỗ Tầm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng. Anh không biết mình

có thể nói với cô những gì hoặc làm gì mới có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Trần Chỉ Tình không chút cảm kích, cô cười rồi rớt nước mắt.

- Đỗ Tầm, anh hãy nhớ đấy, tôi thành ra thế này đều là do anh hại tôi!

2 – Hết nợ rồi? Vậy cô tát tôi một cái, tôi đi quyến rũ bố cô được

không?

Nếu thật sự Thượng đế có mắt, vậy thì chuyện xảy ra với mấy người chúng

tôi tối hôm ấy đủ để làm thành một vở kịch náo nhiệt.

Từ nhỏ đến lớn tôi luôn là một người tính tình nóng nảy, đặc biệt là trong

vấn đề tình cảm. Dường như tôi mãi mãi không bao giờ học được cách giải quyết

vấn đề một cách ôn hòa.

Tối hôm ấy, một người bị sự thẳng thắn của Viên Tổ Vực ép đến nỗi không

thể trốn tránh như tôi đã nói với anh: “Thôi đi, không thể đâu”.

Nhìn vẻ mặt của anh, tôi không biết được câu trả lời này có nằm trong dự

tính của anh không nhưng tôi nghĩ nếu đã nói đến mức này rồi thì không bận tâm

đến chuyện tàn nhẫn thêm một chút. Có một số chuyện dứt khoát sẽ tốt cho cả hai!




Nghĩ như vậy, tôi đâu còn bận tâm đến cảm giác của anh. Bệnh cũ của tôi lại

tái phát:

- Viên Tổ Vực, chẳng phải chúng ta rất vui vẻ sao? Anh có chuyện gì không

vui thì nói với em. Em có chuyện gì không vui cũng nói với anh. Như thế chẳng

phải rất thoải mái sao. Việc gì anh phải làm như thế? Anh khiến em rất phiền muộn

đấy, biết không?

Thấy anh không nói gì, tôi càng mạnh dạn hơn:

- Hơn nữa không phải là anh không biết, em và Cố Từ Viễn mới chia tay

chưa được bao lâu, lúc này đâu thể lại bắt đầu tình yêu được. Anh đừng ngốc

nữa…

Anh vẫn không nói gì. Tôi ngừng một lát, cuối cùng đưa ra chiêu độc nhất:

- Em luôn coi anh là bạn tốt. Anh hiểu ý của em…

- Ừ, anh hiểu rồi. - Anh chậm rãi nói.

Bỗng chốc chúng tôi không nói gì nữa.

Thấy anh quay người bước đi, tôi tưởng rằng chuyện này coi như đã qua.

Sau mấy hôm chúng tôi lại có thể nói chuyện vui vẻ như không có chuyện gì xảy

ra, cùng nhau ăn cơm. Suy cho cùng, cuộc sống rất tẻ nhạt, cần có một người bạn.

Nhưng bỗng nhiên anh quay người lại, nhìn tôi nói:

- Là vì anh nghèo ư?

Cuối cùng Quân Lương và Đỗ Tầm cũng bớt chút thời gian cùng nhau ăn

bữa cơm. Nhưng không biết vì sao cả hai người đều thấy không ngon miệng.

Đĩa mỳ Ý xốt cà chua trước mặt Quân Lương bị cô ấy dùng dĩa khuấy tung

cả lên. Cô ấy nhìn đĩa mỳ rối như tơ vò, không còn một chút khẩu vị nào. Dáng vẻ

ấy của cô khiến Đỗ Tầm vốn đang cố vui vẻ một chút cũng buông dao dĩa xuống.

- Em sao vậy? - Đỗ Tầm kiên nhẫn hỏi cô.




Sao ư? Quân Lương cười khẩy trong lòng. Đúng là nực cười, lẽ nào anh

không biết em làm sao?

Nhưng cô không nói ra câu ấy mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn điện vụt sáng

khiến thành phố càng rực rỡ hơn.

Đỗ Tầm lại hỏi:

- Rốt cuộc em sao vậy?

Câu nói này giống như dây dẫn được châm ngòi nổ, đột nhiên Quân Lương

bùng phát:

- Anh hỏi em làm sao, anh nói xem em làm sao. Dĩ nhiên là em không vui,

hơn nữa rất không vui!

Từ


XtGem Forum catalog