Snack's 1967
Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Ánh Trăng Nói Đã Quên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323875

Bình chọn: 10.00/10/387 lượt.

máu chảy ra

ngoài.

Quân Lương cảm thấy mình sắp khóc. Trước mặt bao nhiêu người, bị Trần

Chỉ Tình sỉ nhục như vậy, cô cảm thấy dường như linh hồn mình đã lìa khỏi thể

xác, bay bổng trên không trung, nhìn cái xác đang ngồi đó với ánh mắt đồng cảm

và thương xót.

Tiếng quát: “Đủ rồi” của Đỗ Tầm kéo Trần Chỉ Tình và Quân Lương về

hiện thực.




Anh nhìn hai cô gái trước mặt, hai mắt đỏ lừ. Bắt đầu từ lúc nào cuộc đời

anh bị đảo lộn như thế này? Bắt đầu từ lúc nào tất cả mọi chuyện đều không ở

trong phạm vi kiểm soát của anh?

Trước đây, anh luôn đóng vai trò là người chỉ đạo trong đám bạn cùng trang

lứa. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị chuyện tình cảm làm cho

thảm hại như thế này.

Anh thấp giọng hỏi Trần Chỉ Tình:

- Sao cô tìm được đến đây?

Sau một tiếng hấm hứ, Trần Chỉ Tình vênh váo tự đắc nói:

- Anh không nhớ tôi đã định vị điện thoại của anh rồi sao. Anh không nhớ

tôi, nhưng ngày nào tôi cũng muốn gặp anh.

Nhìn khuôn mặt của Trần Chỉ Tình, trong lòng Quân Lương không khỏi trào

dâng cảm giác sợ hãi. Cô không biết một Trần Chỉ Tình ngay cả cái chết cũng

không sợ sẽ còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì tiếp theo.

Rõ ràng mùa đông lạnh lẽo đã qua đi nhưng Quân Lương cảm thấy từng lỗ

chân lông trên người mình đều toát ra hơi lạnh đến thấu xương.

Đột nhiên Trần Chỉ Tình bưng cốc nước hoa quả trên bàn hắt vào mặt Quân

Lương. Những người xung quanh vốn đang thì thầm to nhỏ lập tức im bặt, chỉ có

tiếng piano trong nhà hàng là vẫn bay bổng. Đỗ Tầm đứng phắt dậy, đang định

gầm lên với Trần Chỉ Tình nhưng bị Quân Lương ngăn lại:

- Đỗ Tầm, bình tĩnh một chút.

Giọng nói của Quân Lương rất bình thản. Bao nhiêu năm nay, sau khi trải

qua biết bao chuyện, thật sự cô có thể làm được đến mức “lòng cuộn sóng nhưng

mặt thản nhiên như mặt hồ yên ả”.

Giấy ăn trong nhà hàng có hình hoa hồng, chất lượng rất tốt, không hề có

một chút cặn giấy nào. Quân Lương kiên nhẫn lâu khô nước dính trên tóc, trên mặt




và trên quần áo. Cô cúi đầu, chuyên tâm lau chùi. Những người không biết chuyện

nhìn sang sẽ tưởng rằng cô không cẩn thận đổ nước vào người.

Ngọn lửa tức giận trong lòng Đỗ Tầm càng lúc càng cuộn dâng, bất chấp lời

khuyên của Quân Lương, anh đứng dậy đi qua người Trần Chỉ Tình, dắt tay Quân

Lương chuẩn bị đi. Lúc ấy, bỗng nhiên Trần Chỉ Tình ngăn anh lại bằng một giọng

nói hết sức lạnh lùng:

- Đỗ Tầm! Lẽ nào anh định bỏ mặc một người tàn tật như tôi ở lại đây sao?!

Cuối cùng Quân Lương ngẩng đầu lên, nhìn Trần Chỉ Tình mặt đỏ bừng

bừng trước mặt rồi khẽ nói:

- Cô có thể đến một mình, lẽ nào không thể tự về một mình được?

Nói rồi Quân Lương bật cười, không nhìn Đỗ Tầm, cũng không nhìn Trần

Chỉ Tình mà xách túi bỏ đi.

Không biết bao lâu sau, những người xung quanh dần dần giải tán. Đỗ Tầm

gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, sau đó ngồi xuống, nhìn thẳng vào Trần Chỉ

Tình đang ngồi trên xe lăn.

- Bây giờ tôi đưa cô về, Trần Chỉ Tình, tốt nhất cô nên biết dừng lại đúng

lúc.

Thấy Lâm Mộ Sắc đến, Cố Từ Viễn cũng không muốn tranh luận với Viên

Tổ Vực nữa. Mục đích anh gọi cô ta tới đây chính là muốn cô ta nói rõ ràng với tôi

quả thực tối hôm ấy không xảy ra chuyện gì.

Tôi đẩy Cố Từ Viễn ra:

- Tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn nghe, các người xảy ra chuyện gì

cũng không liên quan gì đến tôi!

Cố Từ Viễn cũng vô cùng tức giận:

- Mẹ kiếp, cô muốn chia tay cũng được nhưng trước khi chia tay cô phải

hiểu rõ tình hình, tôi có chết cũng phải chết một cách trong sạch!




- Trong sạch cái gì? Sự trong sạch của anh không liên quan đến tôi! Chúng

ta chia tay rồi. Ai nói chia tay trước?

- Chuyện chia tay là do một mình cô nói, tôi không đồng ý! Dựa vào cái gì

mà yêu nhau phải được sự đồng ý của cô, chia tay không cần sự đồng ý của tôi!

- …

Cãi nhau một hồi tôi mới lấy lại chút lý trí:

- Cứ coi như tôi óc ngắn, buổi tối không về nhà ngủ, ở đây cãi nhau với

thằng ngốc như anh. Anh thích làm gì thì làm đi! Đi tìm Đỗ Tầm, người anh em tốt

của anh đi. Dù sao thì các anh cũng giống nhau, đều thích năm thê bảy thiếp!

Thực ra tôi thật sự không muốn nói những lời này. Chút lý trí còn sót lại nói

với tôi rằng những lời nói này là con dao hai lưỡi, lúc nó đâm vào đối phương thì

bản thân tôi cũng không tránh được tai nạn.

Nhưng tôi không kìm nén được, tôi không kìm nén được những ấm ức trong

lòng.

Tôi không biết vì sao anh ta còn mặt mũi nói muốn giải thích cho tôi nghe.

Anh ta tưởng chỉ cần bịa ra lời nói dối dễ nghe một chút, lý do đầy đủ một chút là

có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?

Cố Từ Viễn, tôi chỉ tin vào mắt tôi, tôi chỉ tin vào những bức ảnh dâm đãng

do chính tay anh chụp mà tôi đã nhìn thấy trong album của Lâm Mộ Sắc!

Ngọn lửa tức giận trong lòng Cố Từ Viễn vừa mới được dập tắt một chút lại

bị tôi châm n