
gòi:
- Tống Sơ Vi, cô đừng có kiếm chuyện, gán tôi với Đỗ Tầm! Hai chuyện này
về cơ bản không giống nhau. Hơn nữa cô còn mặt mũi đến nói với tôi không?
Chẳng phải cô cũng vờn ong gọi bướm sao?
Đến lúc này, dường như trong lời nói của tôi và Cố Từ Viễn nếu không có
thêm những lời tục tĩu thì sẽ không thuận miệng vậy.
Bao nhiêu năm nay, mặc dù chúng tôi cãi cọ, hờn dỗi không ngớt nhưng cái
kiểu chửi nhau không tiếc lời như thế này vẫn là lần đầu tiên. Tôi bị kẻ xấu xa này
làm cho tức phát khóc, cũng không thấy anh ta có một chút nhường nhịn nào. Có lẽ
đối với anh ta, quả thực lần này tôi đã khiến anh ta vô cùng đau lòng…
Khi anh ta nói câu “vờn ong gọi bướm”, tôi đã vùng vẫy thoát ra khỏi thế
giới như không có ai bên cạnh, nhớ tới hai người đứng đó.
Viên Tổ Vực và Lâm Mộ Sắc lạnh lùng nhìn chúng tôi tranh cãi. Viên Tổ
Vực sa sầm nét mặt, còn Lâm Mộ Sắc từ đầu tới cuối luôn nở nụ cười đầy ẩn ý,
kiên nhẫn chờ đợi xem rốt cuộc đôi oan gia là tôi và Cố Từ Viễn định thu dọn bãi
chiến trường này như thế nào.
Quân Lương cầm túi, một mình đi lang thang trên đường, bỗng chốc không
biết mình phải đi về đâu.
Sau khi bình tĩnh lại, cô lại nhớ đến cuộc nói chuyện giữa mình và Tống Sơ
Vi ở ký túc hôm ấy. Thực ra Sơ Vi chỉ là nhất thời nóng tính, còn cô… dường như
là âm mưu đã lâu, muốn tìm chỗ trút bỏ nỗi oán hận và giận dữ trong lòng.
Vì không thể nổi nóng với Đỗ Tầm, vì không nỡ nổi nóng với mình, vì
không còn gia đình giàu có như trước đây để làm chỗ dựa, chỉ có thể trút giận lên
một người không thể phản kháng.
Tô Quân Lương, mày thật độc ác. Cô thầm nói với mình.
Còn cả Thẩm Ngôn… vốn dĩ đang yên đang lành, vì sao hôm ấy mình lại
giận dỗi? Vì sao khoảng thời gian này mình giống tổ ong vậy, chạm vào hay không
chạm vào sẽ đốt chết người ấy vậy.
Tô Quân Lương, thật sự mày muốn đặt mình vào tình cảnh bị cô lập hoàn
toàn mới can tâm sao?
Nghĩ đến đây, Quân Lương lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Ngôn. Sau khi
điện thoại được kết nối, cô rất ngạc nhiên khi người ở đầu dây bên kia lại là Lê
Lãng. Cô ngây người nghĩ, lẽ nào Thẩm Ngôn lại để quên điện thoại ở nhà Lê
Lãng sao?
- Không phải đâu, Thẩm Ngôn đang ốm, khản giọng không nói chuyện
được. Anh đang ở nhà cô ấy để chăm sóc cô ấy. Cô ấy vừa ngủ, em có chuyện gì
không?
- Vậy ạ… - Quân Lương do dự một chút. - Thực ra cũng không có chuyện
gì, chỉ là em nghĩ đến chuyện lần trước, muốn nói với chị ấy lời xin lỗi. Nếu chị ấy
không khỏe, vậy em không làm phiền chị ấy nghỉ ngơi nữa…
Quân Lương đang định cúp máy, bỗng nhiên Lê Lãng nói:
- Quân Lương à, em đang ở đâu?
Hôm ấy, Tô Quân Lương mặc một chiếc áo màu trắng. Người ta nói mặc
màu trắng sẽ béo hơn nhưng cơ thể ngày càng gầy đi của cô khi khoác chiếc áo
thùng thình ấy trông càng đáng thương hơn. Khuôn mặt nhợt nhạt gầy đi nhiều,
khiến đôi mắt vốn đã rất to càng to hơn.
- Trước đây em cũng gầy thế này sao? - Ngồi trên ban công của quán “Phi”,
Lê Lãng mỉm cười hỏi cô.
Quân Lương lắc đầu, không nói gì.
- Sắc mặt của em rất xấu, gần đây tâm trạng không tốt ư? - Giọng nói của Lê
Lãng thật sự rất giống như đang quan tâm đến em gái.
Có lẽ đã rất lâu rồi không được ai quan tâm và thương xót như vậy nên Quân
Lương cảm thấy nước mắt sắp trào ra. Cô mím môi, chuyển chủ đề:
- Lần trước anh nói em giống em gái anh, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Bây giờ
đang ở đâu?
Nhắc đến em gái mình, nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt Lê Lãng đông
cứng, cũng từ khoảnh khắc ấy, ánh mắt bắt đầu trở nên buồn phiền. Người tinh mắt
có thể nhận ra chắc chắn trong đó có gì khúc mắc.
- Nó hơn em ba tuổi, bây giờ đang ở quê, mở một tiệm bánh nhỏ. Ngày nào
cũng sống chung với bơ, bánh ngọt, bánh quy, sữa chua…
- Như vậy cũng rất tốt, sống trong môi trường ấy, chắc chắn là rất vui. -
Quân Lương mỉm cười.
Nhưng Lê Lãng cúi đầu, im lặng một lúc. Khi ngẩng đầu lên, anh nhìn cô gái
trước mặt với ánh mắt ôn hòa, khoan dung, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói
nhưng đến miệng rồi cuối cùng cũng chỉ có một câu:
- Có lẽ vậy.
Đối diện với quán “Phi” với bề ngoài trông giống như khu dân cư của một
thị trấn nhỏ nào đó ở châu Âu có một quán cháo rất nổi tiếng. Một người phụ nữ
đeo khẩu trang gọi một bát cháo cua.
Thực ra cô ấy vẫn đang bị ốm, vốn dĩ nên ăn kiêng, nhưng trên đời này luôn
có rất nhiều người rõ ràng biết là không được mà vẫn cố chấp.
Bát cháo cua bốc khói nghi ngút được bưng lên. Bát cháo trắng như tuyết
được rắc thêm rất nhiều hành, trông rất bắt mắt.
Cô bỏ khẩu trang xuống, ho hai tiếng, từ từ khuấy bát cháo nóng hổi trước
mặt. Cô nhìn về phía ban công nhỏ đối diện. Tối nay việc kinh doanh của quán
“Phi” có vẻ không được tốt lắm. Bình thường chỗ này phải đặt trước nhưng tối nay
lại bị một số người bỗng dưng nổi hứng chiếm giữ…
Lê Lãng không thể ngờ rằng l