XtGem Forum catalog
Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh

Áo Cưới, Hoa Hồng Và Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322245

Bình chọn: 8.5.00/10/224 lượt.

mải mê với những suy nghĩ của mình. Những việc này, đám cưới, mọi thứ giờ đang diễn ra thật sự, và người có cái dáng cao lớn đang đứng trước Linh ấy, dù con người có xấu xa nhưng tất cả mọi người lại tin đó là chồng Linh. Linh lắc lắc đầu, xóa đi những ý nghĩ lo sợ, rồi tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ kết thúc và rồi sẽ tốt đẹp.

- Tôi vẫn mong rằng người được ngắm hoàng hôn cùng tôi sẽ là một người con gái mà tôi yêu thật sự. Bảo Thiên nói ánh mắt vẫn không dời khối cầu lửa kia.

- Chẳng lẽ, anh chưa bao giờ ngắm bình minh cùng một người con gái.

- Không, tôi chẳng yêu ai cả, phụ nữ đến với tôi chỉ là để vui vẻ, tôi đi biển cùng rất nhiều cô gái nhưng chẳng bao giờ ngắm bình minh.

“Tóm lại anh ta vẫn đang khoe khoang chiến tích gái gú của mình, có gì hay ho mà kể ra với mình chứ ?”Linh nghĩ trong đầu.

- Vậy sao, hôm nay…..? Linh do dự với câu hỏi.

- Thì chúng ta chẳng phải vừa có một đám cưới hay sao? Tôi muốn ngắm bình minh với…vợ mình mà không được à?

- Hóa ra chỉ là thế, hừm, chỉ vì hiện tại tôi đang đóng vai vợ anh.

- Thì có điều khác nữa đâu ! Bảo Thiên vẫn trả lời Linh và mắt vẫn nhìn xa xăm

“Đúng vậy, chẳng có điều gì ngoài lí do ấy cả” Linh nhủ thầm như tự trả lời cho mọi thắc mắc vừa rồi.

Một tuần lễ nghỉ ngơi và đi du lịch Nha Trang cuối cùng cũng trôi qua nhanh, Linh hơi ngạc nhiên vì ban đầu Linh nghĩ ở cùng với tên khốn Bảo Thiên chắc sẽ chán ngắt và tẻ nhạt lắm, nhưng xem ra, ngoài những lúc ‘đấu khẩu” hay Bảo Thiên cố tình chọc tức cô thì anh ta cũng chẳng đến nỗi quá tệ. Thậm chí Linh cũng có phần tự hào khi đi đến đâu, mấy cô gái cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn phần Linh chí ít cũng được tự hào khi người đi bên cạnh được ngưỡng mộ như thế.

Nói chung trong suốt tuần gọi là trăng mật, Bảo Thiên đối xử với Linh rất tốt, trừ những lúc không tốt ra như: tranh ngủ trên ghế, tranh nhà vệ sinh hay sáng nào cũng lôi Linh xềnh xệch đi ngắm hoàng hôn, hay thỉnh thoảng anh ta luôn làm cho cô tức điên lên vì một số chuyện chẳng đâu vào đâu.

Chuyến bay đưa Linh và Bảo Thiên trở về Hà Nội, kết thúc mọi thứ sau đám cưới. Linh bắt buộc phải đối mặt với vở kịch hoàn hảo mà cả cô và Bảo Thiên đã dàn dựng ra. Việc đầu tiên của “vợ chồng” Linh là đến chào ông nội Bảo Thiên, mẹ anh ta sau đó cả hai sẽ cùng trở về chào ông nội Linh và bố mẹ Linh ở quê.

- Cả hai về rồi đấy hả? Mẹ Bảo Thiên, chính xác hơn là mẹ chồng Linh gật đầu ra hiệu bảo hai đứa vào nhà khi thấy hai người đến.

- Chúng cháu..à….chúng con…Linh ấp úng- Chúng con mua tặng mẹ chuỗi ngọc trai ạ. Linh rón rén để hộp đựng chuỗi ngọc trai trên bàn trước mặt mẹ chồng mình.

- Hai anh chị về bao giờ? Mẹ Bảo Thiên thậm chí còn chẳng nhìn chuỗi ngọc đến một lần.

- Chúng con vừa mới xuống sân bay sáng nay, về cất hành lý rồi đến đây. Bảo Thiên lên tiếng.

- ừ, về rồi thì tốt, xem ý ông nội con ra sao đi, đừng có để lâu. Mẹ Bảo Thiên lại nhắc đến chuyện di chúc.

- Con biết rồi. Bảo Thiên ậm ừ – Mà ông đâu rồi mẹ?

- Ông đi chơi với bạn rồi, hai đứa ở lại ăn cơm rồi hãy về.

- Vâng. Linh và Bảo Thiên cùng gật đầu.

Linh để cho hai mẹ con Bảo Thiên ngồi nói chuyện với nhau, cô đi vào bếp, chuẩn bị nấu nướng cùng với cô giúp việc. Việc bếp núc Linh đã quá quen thuộc nên việc nấu nướng cũng dễ dàng. Bữa cơm trưa chỉ có ba người ngồi cùng bàn, Linh thấy không khí không được tốt lắm nên bắt đầu lên tiếng.

- Mẹ ăn thử món này đi ạ, con mới học được món này trên ti vi mẹ ăn thử xem sao? Linh gắp một miếng bỏ vào bát cho “mẹ chồng”

Người phụ nữ mẹ Bảo Thiên mặt vẫn lạnh tanh ăn thử món mà Linh mời mà không biểu lộ chút cảm xúc nào. Không hề có một câu nhận xét, Linh hơi rụt rè, Linh thấy thái độ như vậy nên cũng không tự tin vào tay nghề của mình, Linh gắp một miếng đưa cho Bảo Thiên.

- Anh ăn thử đi !

Bảo Thiên đưa vào miệng nhai, sau đó nhăn nhó

- Chả ngon !

- Không ngon thật sao? Linh tròn mắt, rồi lấy một miếng ăn thử lại lần nữa- Cũng không quá tệ mà. Linh đưa miếng thịt lên và quay ra Bảo Thiên.

- Lần sau học được cẩn thận rồi hãy nấu. Bảo Thiên quay ra mỉa mai nhưng vẫn gắp thêm miếng nữa.

- Thật không ngon ư?

- Thật?

- Thật mà vẫn thấy anh ăn còn gì?

- Thì ăn giúp cho hết đi chứ bỏ thừa chắc.

Linh cười tủm tỉm, nhận ra rằng, hóa ra đó chỉ là một cách khiêu khích và Bảo Thiên đang cố tình chọc tức cô mà thôi. Cuối bữa ăn, Linh vui sướng khi nhìn thấy món do cô nấu đều hết sạch. Còn mẹ Bảo Thiên, bà ăn mà chẳng nói một câu gì, chỉ nhìn quan sát hai người, Linh cũng không lo lắm bởi vì thấy bà không chê là cô vui rồi.

- Chúng con về đây ạ, mẹ nói với ông là chúng con đến.

Linh và Bảo Thiên chào ra về. Mẹ Bảo Thiên khẽ gật đầu ra hiệu, cũng chẳng ngoái nhìn ra. Thú thật, Linh cảm thấy bà ấy quá lạnh lùng, thậm chí là cả với con trai mình chứ chẳng phải ngoại trừ Linh.

Cả hai “vợ chồng” Linh trở về căn nhà nơi cả hai sẽ…chung sống. Linh xếp dọn đồ đạc cho gọn gàng vào phòng của mình, phòng Bảo Thiên ngay bên cạnh. Nhìn mọi thứ xung quanh, cô tự ngủ “mình sẽ sống ở đây trong vòng 6 tháng, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc”.

Linh đi lòng