
vòng xem nhà, căn nhà này nằm trong một khu biệt thự đắt giá. Tuy không phải là căn lớn nhất ở đây nhưng lại nằm ở vị trí trung tâm cũng như có khuôn viên đẹp mắt. Căn nhà hộp 3 tầng, ngoài có sân vườn, nhà để xe, một hòn non bộ dưới có nước nuôi cá cảnh và hàng rào trắng trông rất lãng mạn. “Căn nhà này thật phí phạm với một kẻ chẳng ra gì Bảo Thiên”. Linh nghĩ thầm, nhìn đống lá rụng và đám cá đang bơi lội nước đục và rong rêu Linh thương thầm chúng, có lẽ tên kia cũng chẳng biết cho chúng ăn bao giờ !
Linh lên tầng 3 “Waoo…không thể tin được…..”Linh dụi mắt xem mình có nhìn nhầm hay không. Một phòng lớn giống như….triển lãm…toàn các mô hình máy bay, Linh ngó qua, rồi sờ lên từng chiếc một, chẳng hề nhận ra một chút gì gọi là khác biệt so với những chiếc máy bay lớn ngoài kia. “Chúng tuyệt quá !” Chúng được đặt trên những kệ riêng, và dưới có ghi chi tiết về ngày chế tạo, nguồn gốc, vận tốc cũng như các thông số kĩ thuật và kí hiệu mà Linh chẳng hiểu gì. Trên trần nhà là thiết kế hình mái vòm với vô vàn những…vì sao nhân tạo mô phỏng vũ trụ…kia là Trái Đất, Mặt Trời, Mặt Trăng,dải ngân hà, sao Bắc Đẩu…vân vân và vân vân. Cô như chết lặng giữa cảnh tượng đẹp vô cùng ấy, cảm giác đang lọt vào một xứ sở hoàn toàn khác…
- Hèm… Tiếng Bảo Thiên đằng hắng. Linh giật mình quay ra
- Trời ơi, nơi này….tuyệt quá !
- Ai cho cô xâm phạm không gian riêng của tôi?
- Tôi ở đây thì tôi có quyền được biết nơi này
.
- Biết nhưng cái đầu không óc như cô biết thì cũng để làm gì chứ
………………
………………
Linh đi sang phòng Bảo Thiên, thấy cửa mở toang, đồ đạc quần áo lung tung hết lên giường. Ngoài phòng khách cũng toàn gạt tàn thuốc và đồ linh tinh, nói thật, chẳng khác gì một đống rác.
“Hừ, đồ bẩn, vẻ ngoài thì hào nhoáng đấy nhưng anh ta chả gọn gàng chút nào” Linh lẩm bẩm. Linh lôi cái găng tay ra rồi bắt đầu dọn dẹp.
Bảo Thiên bật ti vi ngồi xem giữa đống đồ đạc lộn xộn giữa phòng khách mà chẳng mảy may có thái độ gì, dưới sàn nhà, những mẩu vụn tàn thuốc vương vãi.
- Xê chân ra xem nào. Linh càu nhàu. Bảo Thiên vẫn ngoan cố không dịch chuyển.
- Muốn dọn dẹp thì để lúc khác, tôi cần yên tĩnh để xem phim.
- Tôi cũng cần sạch sẽ để sống, tôi không thể sống được trên một đống rác như thế này được ! Linh phản ứng lại
- Đó là việc của cô ! Bảo Thiên nhún vai
- Đồ tồi, lui chân ra xem nào, mai tôi sẽ viết nội qui và phân trực nhật, anh mà không làm anh chết với
tôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vừa nói Linh vừa đẩy cái chổi lau nhà đẩy dịch chân Bảo Thiên ra, sau đó lau lau dọn dọn hết đống rác rưởi mà anh ta bày ra. Linh không phải là một đứa quá sạch sẽ hay quá cẩn thận, nhưng cứ nhìn thấy việc mà không làm là chân tay lại ngứa ngáy nhất là đang có một đống rác đang chình ình trước mặt.
- Cô muốn làm sao cứ phải kéo tôi vào làm gì ?
- Vậy anh nên giữ vệ sinh chung chứ, có phải có một mình anh sống đâu.
- Thôi tôi biết rồi, cô thật lắm điều, để tôi xem phim đi !
Linh thôi chẳng nói thêm nữa, có vẻ như cuộc cãi vã này Linh đã thắng.
Linh đến lớp đi học sau một thời gian khá dài để chuẩn bị cho đám cưới, mấy môn học giờ tới lúc Linh phải cong mông lên mà « trả nợ ». Đám bạn nhìn thấy Linh thì gào rú lên sung sướng và chúng lại bắt đầu bủa vây Linh để hỏi han Linh đủ thứ.
- Lấy chồng sướng không mày ?
- Chồng mày thế nào ? Tốt với mày không ?
- Ôi chồng mày đẹp trai thật đấy, chiều chuộng mày không ?
Hàng ta câu hỏi đổ lên đầu Linh, tất nhiên Linh phải trả lời hết và khéo léo tới mức chẳng hề có ai nhận ra nụ cười như sắp mếu của mình.
Linh vẫn đi học tiếng Đức, vẫn làm thêm ở quán cafe, ông nội Bảo Thiên càng ngày càng yên tâm nên giao cho Linh toàn quyền giải quyết mọi chuyện ở quán. Linh muốn làm ở đây bởi vì, cô vẫn nuôi hi vọng một ngày….Hải Minh sẽ xuất hiện…
Gần đây, quán cafe đông hơn mọi ngày, có thêm những vị khách lạ lùng, đa số là các cô tiểu thư chân dài váy ngắn. Linh lờ mờ nhận ra rằng, họ đến chẳng để uống cafe mà đến chỉ để muốn xem Linh- cô gái là vợ Bảo Thiên lừng lẫy tiếng tăm trông như thế nào mà thôi !
- Cô ta trông chẳng ra sao cả.
- Thân hình chẳng có gì hấp dẫn
- Hừ, chân ngắn thật đấy !
- Làm thế quái nào mà cô ta lại mê hoặc được Bảo Thiên nhỉ, trông cô ta thật tầm thường.
Linh nghe thấy hết mọi điều, hậm hực trong bung, cục tức nghèn nghẹn ở cổ mặc dù thế vẫn phải giữ thái độ thật là thân thiện với mấy cô nàng son phấn lòe loẹt như phường chèo ấy.
« Chân mình đâu có ngắn ! » Linh nhìn xuống chân mình, kiểu tự an ủi. Dù tự thâm tâm cô biết rằng Bảo Thiên và cô chẳng hề có chút liên quan nào nhưng sao cô vẫn cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng một cách ghê gớm !
Bữa tối, Linh về trước nên chuẩn bị nấu nướng hết mọi thứ. Là con gái lớn trong nhà cộng thêm với việc phải tự lập từ bé nên những việc bếp núc cô đều làm ngon lành.
- Uả, sao anh về sớm thế ? Linh tròn mắt nhìn Bảo Thiên khi thấy lò dò đi vào.
- Nhà của tôi tôi thích về khi nào thì về.
- Đừng lúc nào cũng nhà tôi, nhà tôi nghe buồn nôn lắm ! Linh bật lại.
- Nấu cơm chưa vậy ? Bảo Thiên chuyển chủ đề khác.
-