XtGem Forum catalog
Ấu Niên Ký Sự Bộ

Ấu Niên Ký Sự Bộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321842

Bình chọn: 7.5.00/10/184 lượt.

nhóc quỷ hồ ly tinh tinh quái mà.

Trên ghế sofa

Một lớn một nhỏ hai người tụm lại một chỗ, thoải mái ngồi nhai khoai tây chiên.

Hai người vùi đầu miệt mài cắn, y như sóc gặm hạt dẻ, mảnh vụn rơi lả tả dưới đất, trên tấm thảm lông cừu màu

trắng hoa văn sặc sỡ dính đầy mỡ cùng với mảnh vụn.

Bọn người hầu tức giận mà không dám lên tiếng, quỳ gối trên mặt đất, dùng tay lượm mảnh vụn.

Cô nhóc kia nhìn mấy tỷ tỷ hầu gái xinh đẹp, ngừng nhai, ném khoai tây chiên đi, co người lại trên ghế sofa không hé răng.

“Chi Nhược…. làm sao vậy?”

Hắn cầm lấy khăn tay, nâng cằm nhỏ của cô nhóc lên, cẩn thận lau, miệng hắn bất giác nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp.

Bọn người hầu nhìn đến ngây dại, hai mặt

nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ biết là thiếu gia của mình lại có thể đối xử dịu dàng với một cô bé như thế.

Cô nhóc kia giương cặp đáng thương nhìn, “Nhà các ngươi thật sự có tiền nha, có thật nhiều người hầu…. Em….”

Cô nhóc ủy khuất, mím môi, vô lực dựa vào người của Kỳ Tú Minh, cái đầu nhỏ ở trên người hắn cọ cọ.

“Hiện tại trong tòa thành không có người hầu sao?”

“Ừ.”

“Một người cũng không có?”

“Chỉ có Bác Câm.”

Kỳ Tú Minh ôm cô nhóc, có chút trầm tư,

ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô nhóc, đắn đo một

lúc lựa chọn từ rồi mới nói, “Chi Nhược đi học dọn vào ký túc xá ở đi,

đừng trở về tòa thành.”

Dã cục cưng ngửa mặt lên, tay nhỏ tóm

chặt lấy tay áo hắn, dường như muốn òa khóc, khuôn mặt của cô nhóc kia

nhăn lại gần giống như củ cải muối, không cần phải nói trong lòng đang

chứa rất nhiều ủy khuất, “Nhưng Chi Thiên không cho cục cưng đi đến

trường, cửa cũng không cho ra.”

“Có lẽ….” Kỳ Tú Minh mặt tái nhợt, hắn cố nặn ra một chút tươi cười, “Chi Thiên rất yêu thương em, em có biết

trong hai năm em mất tích, hắn đều không có cười.”

“Chi Nhược, em….”

Ngáp nhẹ một cái.

Cô nhóc kia đóng lại hai mắt, tựa hồ như

đang nghe, lại như không có nghe. Nhu thuận ghé vào trên đầu gối hắn, hô hấp đều đều, hơi thở chậm rãi.

Cô nhóc e là đã mệt rồi,

Có thể trốn được cả đám người đang truy tìm, cũng đã rất không đơn giản.

Kỳ Tú Minh xoa nhẹ mái tóc ngắn rối tung

của cô nhóc, thở dài một hơi, hạ thấp giọng khẽ nói, “Quên đi, chờ em

lớn hơn chút nữa rồi nói sau.” Hắn ôm cô nhóc, giống như đang ôm lấy báu vật, động tác cứ như vậy quý trọng mà thật cẩn thận, “Chi Nhược, nếu

xảy ra chuyện gì nhất định phải đến tìm anh.”

Dã cục cưng ngủ thật an ổn, chìm vào mộng đẹp.

Giữa trưa.

Trong phòng ngủ của chủ nhân, Dã cục cưng bị mỗ mỹ nam tóc vàng cưỡng chế ôm chặt đến mức tỉnh ngủ, trên khuôn

mặt nhỏ nhắn đỏ bừng có hai dấu tay nhỏ nhìn rất chướng mắt.

Cô nhóc mơ mơ màng màng, vươn hai cánh tay nhỏ bé ra, liền ôm lấy người tới cầu hôn hôn một cái.

Lại bị cái kẻ họ Kỳ nào đó sau khi hung hăng hôn một phen, chỉ vào cái mũi nhỏ, đâm đâm đâm, đâm tỉnh.

“Chi Nhược trưởng thành, không thể cùng với ca ca chơi trò hôn hôn nha.”

“Chi Nhược trưởng thành, không thể cùng tắm với ca ca.”

“Chi Nhược trưởng thành, nhớ kỹ, không thể cùng ngủ chung với ca ca.”

Giọng trẻ con sợ hãi, hỗn loạn thắc mắc, “Vậy sao em lại phải muốn cùng ngủ với anh?”

Mỗ thiếu niên tóc vàng nghiên trang đáp, “Bởi vì anh không xem em là em gái.”

Mồ hôi lạnh….

Đây là câu trả lời cái quỷ gì vậy trời, đúng là làm hại đến nhân phẩm của mầm non mà.

Dã cục cưng ngồi thẳng dậy, ánh mắt có phần khinh bỉ.

Kỳ Tú Minh bị đả kích, tóm lấy cô nhóc kia bắt đầu thọc lét.

Hai người một lớn một nhỏ nằm trên tấm

nệm mềm mại đùa giỡn ầm ĩ, lấy gối nằm ném vào nhau, lông ngỗng bay đầy

giường, trên đầu của cô nhóc kia phủ đầy những cọng lông trắng như tuyết mượt như nhung, hắt xì một cái thật lớn, liền mặc kệ…. tứ chi mở ra

thành hình chữ đại, tùy tiện ngã người xuống đống hỗn độn trên xuống, Kỳ Tú Minh cười tít mắt ôm lấy cô nhóc, cuộc sống hạnh phúc không kéo dài

được bao lâu, hai người đã bị tróc gian tại giường.

Cửa bị đá ra, một đám người xông vào đều

là người của cơ quan tình báo hoàn cầu cùng với cảnh sát quốc tế tất cả

đều được trang bị vũ trang hạng nặng….

Dã cục cưng trợn đôi mắt ngây thơ lên, chớp chớp.

Kỳ Tú Minh nằm nghiêng người, tay chống đầu, đùa nghịch với mái tóc ngắn của cô nhóc.

Hành Chi Thiên vẻ mặt trầm tĩnh âm u, đi

nhanh tới, tóm lấy cái kẻ đang nằm trên giường kia, toàn thân đều dính

đầy lông ngỗng trắng như tuyết, dựng dậy, hung hăng đánh một cái vào

mông.

Hành Chi Thiên đang rất tức giận, hậu quả thật sự nghiêm trọng….

Cô nhóc kia tự biết đuối lý, mím môi, kiên cường đem nước mắt đang ngập lên trong mắt kia nghẹn ngào nuốt trở về.

Kỳ Tú Minh nhìn thấy đau lòng, từ trên giường đứng dậy, tay đã vươn ra được một nửa.

Một tiếng chát cực kỳ chói tai bất thình lình vang lên.

“Về sau đừng có bắt cóc em gái của ta.”

“Hành Chi Thiên, ngươi đang sợ hãi.” Kỳ

Tú Minh xoa xoa mu bàn tay sưng đỏ, cười đến yêu dã, hồng đinh trên lỗ

tai của hắn lóe lên đỏ rực như ánh lửa. “Ngươi không nên như vậy đối với nàng, chính ngươi trong lòng hiểu rõ.”

“Kẻ không rõ chính là ngươi, nàng là của ta.”

“…. Các ngươi chính