
n núi nên triệu tập rất nhiều thôn dân đứng ở cửa thôn
để nhìn về ngọn núi phía sau thôn kia. Cho nên thời
điểm thấy được vụ sạt lở đất, tất cả các thôn dân đều kịp thời trốn
thoát.
Mặc dù lần này không có thương vong về người nhưng tổn
thất của cả thôn lại vô cùng lớn. Tất cả mọi người dân trong thôn dưới
sự hướng dẫn của thôn trưởng đã kí chung một đơn kiện để kiện Lý Tư ra
toàn.
Bởi vì khai phá quá độ cùng với việc có người tố cáo Lý Tư
hối lộ cục trưởng cục đất đai huyện Anh Sơn, hơn thế nữa chính hắn còn
mắc thêm tội danh ngụy tạo thẻ căn cước nên cuối cùng liền bị xử phạt
mười năm tù giam, hơn nữa còn không có án treo mà trực tiếp bỏ tù.
Thời điểm tòa án tịch thu gia sản của Lý Tư cũng đã điều tra một phần danh
sách tiền ra vào tài khoản ngân hàng của hắn, phát hiện được mỗi tháng
Lý Tư sẽ cố định chuyển tiền vào tài khoản tiết kiệm của một
người.
Sau khi trải qua quá trình truy xét, mới
biết số tiền kia là chuyển cho mẹ của hắn. Kể từ nhiều năm trước, sau
khi mẹ của hắn vì giết người mà nổi điên, vẫn luôn ở trong khoa thần
kinh của viện dưỡng lão. Điều kiện của khoa thần kinh trong viện dưỡng
lão của chính phủ có thể tốt được bao nhiêu chứ? Vài năm qua đi, bệnh
tình lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Thậm chí có một lần,
bởi vì lỗi của quản lý nên mẹ của hắn bị lạc đường ra ngoài. Lúc đó Lý
Tư vẫn còn là một tên côn đồ nho nhỏ ở địa phương, mỗi ngày đều kéo bè
kéo cánh đi cướp bóc, trộm đồ hoặc là đánh nhau. Ngày đó hắn đang bị một nhóm người của bang đối địch vây đánh thì thấy mẹ hắn đang du đãng đi
đến. Cũng không biết là bà nhận ra được con trai của mình hay không mà
tựa như không muốn sống, bổ nhào lên những người phía trước, gặp người
liền cắn. Trần người bà bị đánh cho bể đầu chảy máu nhưng vẫn còn cắn
không buông. Sau đó những người kia cũng sợ luôn bà điên này mà cuống
quýt bỏ trốn.
Lúc ấy Lý Tư cũng sợ choáng vàng. Lúc nhìn thấy mẹ
hắn đi tới đây, hắn còn bị dọa cho nhanh chân muốn chạy. Cho đến khi
phát hiện ra không có ai đuổi tới, hắn mới đánh bạo lộn trở về chỗ này.
Hắn nhìn thấy mẹ hắn nằm trên mặt đất, đau đến muốn hôn mê, lúc này mới
do dự tiến lên trước một bước, kêu một tiếng “Mẹ”. Mẹ hắn mê mang nhìn
hắn một lúc lâu rồi mới đáp một tiếng “Con trai”, sau cũng hôn mê bất
tỉnh.
Trên người của Lý Tư không có tiền, không thể đi được bệnh
viện nên liền đưa mẹ hắn trở về bệnh viện tâm thần. Lúc này hắn mới tận
mắt chứng kiến hoàn cảnh cuộc sống mà mẹ hắn vẫn phải ở. Chỉ cần thấy bà trở nên điên khùng, nhân viên cứu hộ sẽ đến chích thuốc an thần. Cứ
chích thuốc nhiều như vậy sẽ chỉ càng khiến cho người ta càng ngày càng
trở nên điên khùng hơn. Hắn muốn đưa mẹ hắn ra ngoài, nhưng bản thân lại không có nghề nghiệp cố định, không có nguồn thu vào, thậm chí còn
không có chỗ ở ổn định, thực sự là không có biện pháp nào. Hơn nữa chỉ
cần hắn vẫn còn ở lại địa phương này, dùng chính tên tuổi của mình thì
đừng hòng nghĩ đến một công việc nghiêm túc, bởi vì danh tiếng của hắn ở nơi này thực sự quá kém.
Trải qua mấy ngày tự hỏi, hắn mới quyết định sẽ chuyển đi nơi khác và đổi lại thân phận để gây dựng một phần sự nghiệp thật tốt. Dù sao thì người đang ở trong bệnh viện tâm thần kia
cũng chính là mẹ của hắn. Năm đó là vì hắn nên bà ấy mới bị điên, sau đó nếu không phải vì bà ấy ra ngoài liều mạng cứu hắn, hắn cũng không biết đã gãy tay gãy chân, chết cạnh cái thùng rác nào rồi.
Nghe được
một đoạn chuyện cũ của Lý Tư như vậy, tâm tình Chiêu Đệ có chút phức
tạp. Lý Tư thực sự là người đáng hận nhưng mà dù sao hắn cũng vẫn có chỗ đáng thương.
Nhưng chung quy chuyện như vậy cũng xảy ra ở ngoài
ngàn dặm, hơn nữa Lý Tư cũng để lại cho cô ấn tượng chẳng tốt đẹp gì, số mạng của mình duy có bi thảm đến thế nào thì hắn ta cũng không nên dẫm
đạp lên người khác để bò lên. Khi một người không biết quý trọng hạnh
phúc của những người khác thì người đó làm sao có thể có được hạnh phúc? Chiêu Đệ cũng chẳng muốn phải bận tâm đến Lý Tư thêm nữa, tốn thời gian để nghĩ về người này thì thà cô dùng để suy nghĩ thật kĩ xem nên mang
Tiểu Trí đi chơi ở chỗ nào còn hơn.
Hai tháng này, mặc dù Tiểu
Trí thỉnh thoảng cũng nhớ đến Trần Chung và Hạ Cầm nhưng với cái tình
trạng ngày ngày đều “xin đừng gác máy” thì anh cũng không thực sự nhớ
nhung đến độ muốn quay về nhà. Hơn nữa, anh cùng ông Phan lăn lộn một
chỗ đã quen, càng ngày càng thích chạy đến chỗ mấy cây hành tây kia
chơi.
Chiêu Đệ không biết ông Phan đã nói gì với Tiểu Trí, dù sao thì thời gian gần đây, mỗi khi đi vào trong sân nhà ông Phan, nhìn thấy mấy cây hành tây thì Tiểu Trí đều nói: “Chào bà Phan ạ.”
Hồi mới đầu, hành động này của Tiểu Trí khiến Chiêu Đệ cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Cô từng hỏi qua Tiểu Trí một lần, hỏi anh tại sao lại muốn nói như vậy
nhưng Tiểu Trí nhìn cô thì gương mặt lại nhăn nhó khó xử, rối rắm thật
lâu rồi đột nhiên cúi đầu xin lỗi cô, nói rằng đây là bí mật riêng của
anh và ông Phan, không thể nói cho người khác biết.
Cô nhìn Tiểu
Trí dáng vẻ khổ sở thì cũng chỉ có thể thôi. H