
đến mình muốn xách thùng nước này còn lao lực huống
chi là Chiêu Đệ, mà kể cả là cô có xách được thì anh cũng không chịu.
“Tiểu Trí có thể. Chiêu Đệ không cần phải giúp một tay. Chiêu Đệ sẽ bị mệt.”
dieendaanleequuydonn Bên này lời của Tiểu Trí vừa dứt thì bên kia ông Phan đã mở miệng mỉa
mai một câu: “Thằng ngu mà nói chuyện yêu đương hóa ra cũng buồn nôn như vậy, cũng không sợ là ê răng người khác nha.” Ông đây vẫn còn đang tức
giận với Tiểu Trí đấy. Nếu không phải là tại cái thằng ngu này, mấy cây
hành tây ông cực khổ chăm sóc sẽ thành ra như vậy hay sao? Còn nữa, làm
sao mà ông càng nhìn cái cảnh này càng thấy chói mắt chứ.
Ông
cũng đã từng trải qua chuyện như vậy. Lúc đó trên tay ông một chút sức
lực cũng không có, đối với ông mà nói gánh nước là việc rất khó, khi đó
cũng chính là Nữu Nữu thay ông làm tiếp công việc này nhưng mà lúc ấy
đến một câu đau lòng ông cũng nào có nói với Nữu Nữu.
“Bác sĩ
Phan, xin ông đừng có mở miệng ra một tiếng thằng ngu hai tiếng thằng
ngu để gọi Tiểu Trí được không. Anh ấy không phải như vậy, ngài hẳn là
hiểu rõ mà. Tôi không biết những cây hành tây ấy có ý nghĩa như thế nào
đối với ngài, ngày hôm qua chúng tôi trong lúc tức giận nhất thời mà làm hỏng mất mấy cây thông của ngài là chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ
nỗ lực bồi thường. Nhưng mà ngày có cần tất yếu cứ thỉnh thoảng lại gọi
Tiểu Trí như vậy hay không?” Chiêu Đệ hít vào thở ra thật sâu mấy hơn để làm dịu lại cảm xúc của bản thân. dieendaanleequuydonn Ngay từ lúc mới
bắt đầu khi ông Phan bảo Tiểu Trí gánh một thùng nước lớn như vậy, trong lòng cô đã nén vào một hơi, nhưng vì để có thể chữa bệnh, cô cũng cố
nhịn. Cơ mà bây giờ cô thực sự không thể nhịn nổi nữa. Cô ghét nhất
chính là người khác cứ động một tí lại gọi Tiểu Trí là thằng ngu.
“Bác sĩ Phan, nếu như đổi lại là ông…Nếu ông cũng yêu một người giống như
Tiểu Trí vậy, người khác cũng cứ mở miệng ngậm miệng lại gọi bà ấy như
thế thì thử hỏi ông sẽ có cảm giác gì?” Chiêu Đệ chỉ muốn ông Phan đặt
mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút cho cảm thụ của
người ta cho nên mới đưa ra một ví dụ như thế nhưng không ngờ lại đụng
phải họng súng.
Ông Phan bị Chiêu Đệ hỏi như vậy thì sắc mặt ngay lập tức biến đổi. Ông sẽ có cảm giác gì à? Lúc ấy phản ứng của ông
chính là hướng về phía Nữu Nữu nhếch môi giễu cợt, cùng người nọ cười ha hả, nói, “Cô ấy còn không phải là cô ngốc hay sao? Ha ha.”
Ông
không biết Nữu Nữu nghe được ông nói như vậy thì sau đó sẽ có vẻ mặt như thế nào, bởi vì khi nói xong những lời như vậy, quay đầu lại xem Nữu
Nữu thì bà đã quay lưng lại rồi.
Nhưng nghĩ đến, bà hẳn sẽ thấy khó chịu chứ?
Ông Phan liếc mắt nhìn về phía Tiểu Trí. Thằng nhóc ngốc này so với Nữu Nữu có phúc khí hơn nhiều lắm. Nó có người đau lòng, có người che chở còn
Nữu Nữu thì không có gì cả. Nghĩ tới đây, một chút tâm tư muốn trêu chọc Tiểu Trí của ông Phan cũng mất sạch. Ông đi lên trước, giằng lấy chuôi
thùng nước trên tay Tiểu Trí, nhanh chóng đem thùng hướng trầm xuống
sông, dùng lực kéo mạnh lên, đem cả thùng nước lên trên bờ.
Trước khi xoay người lại, ông mới nhìn về hướng Chiêu Đệ mà nói: “Cô gái, nhớ để ý cho kỹ thằng chồng bảo bối của cô, đừng để cho nó rơi xuống nước.
Sông này rất sâu, nó mà té xuống thì ta làm sao có thể báo được thù cho
mấy cây hành tây bị đập phá của ta được nữa.”
Mặc dù lời nói ra
không phải dễ nghe nhưng Chiêu Đệ lại phát hiện, giọng nói của ông Phan
rõ ràng đã tốt hơn nhiều lắm, cũng không còn gọi Tiểu Trí là thằng ngu
nữa, hơn nữa rõ ràng còn lộ ra chút quan tâm.
Chiêu Đệ nhìn bóng
lưng ông Phan xách thùng nước đi xa, không khỏi nở nụ cười. Ông lão này
thật ra chính là kiểu người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ mà
thôi.
Buổi sáng có một khúc nhạc đệm như vậy liền qua, ấn tượng
của Chiêu Đệ đối với ông Phan thực ra đã có chút thay đổi. Cô biết,
thường thường những người hay châm chọc người khác một khi ngươi đã công phá được trái tim của họ thì người sẽ được họ tin tưởng cả đời. Cô
không biết rút cuộc ông Phan đã từng trải qua những chuyện như thế nào?
Thế nhưng cô cũng không có ý định đi thăm dò những nỗi đau mà người khác cố tình muốn giấu kín.
Đều nói người một khi đã có vết sẹo thì
phải đem vết thương đào ra, nặn sạch mủ ở bên trong thì vết thương mới
có thể chóng lành. Nhưng cô lại cảm thấy, giống như ông Phan bây giờ,
vết sẹo này đã tồn tại quá nhiều năm rồi, mủ ở bên trong sợ rằng đã hóa
thành máu thịt của ông ấy, bây giờ mà lại đào lên vết sẹo kia, chẳng
những không trị được thương mà ngược lại còn có thể khiến cho ông ấy bị
thương thêm một lần nữa.
Nếu ông Phan đã nói chỉ cần bọn họ giúp
những cây hành tây kia nở hoa lần nữa, ông ấy sẽ giúp cô chữa bệnh, vậy
thì cô liền tin tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ nói được làm được.
Huống chi, cô còn tin tưởng vào Tiểu Trí nữa. Sự chấp nhất của Tiểu Trí không phải đã khiến cho ba mẹ cũng phải bội phục hay sao? Ngày hôm qua lúc
ông Phan nói như vậy xong, Tiểu Trí liền không thể không để ý đến mấy
cây hành tây