
và bảo
bảo.
“Tiểu Trí, anh tại sao ban đầu lại kiên trì muốn nói rõ tất
cả mọi chuyện với mọi người như vậy? Thật ra thì phương pháp đầu tiên mà Hoàng Tĩnh đưa ra cũng không tồi. Cứ làm theo phương pháp đầu tiên thì
tối thiểu cũng không cần phải cực khổ như vậy, cũng không cần phải ép
buộc bản thân phải đi đối mặt với những người xa lạ mà mình không
thích.” Sau khi nhìn thấy nụ cười lại lần nữa nở trên môi Tiểu Trí,
Chiêu Đệ liền hỏi ra nghi vẫn ở trong lòng mình. Tiểu Trí vẫn luôn nói
phải bảo vệ cô, thật ra thì phương pháp đầu tiên cũng chẳng làm hại gì
đến cô cả mà.
“Tiểu Trí biết tư vị khi bị người khác nói xấu thật không dễ chịu. Tiểu Trí khi còn bé còn len lén khóc nữa. Nếu không nói
rõ ràng với mọi người thì họ sẽ luôn luôn nói Chiêu Đệ là do mua được,
sẽ nói Chiêu Đệ tham lam, ham hư vinh, sẽ nói rất nhiều rất nhiều điều
xấu về Chiêu Đệ. Chiêu Đệ cũng sẽ giống như Tiểu Trí khi còn nhỏ, cũng
sẽ đau lòng như vậy, có thể cũng sẽ khóc nữa.” Tiểu Trí chăm chú nhìn
Chiêu Đệ, nỗ lực nói ra những gì anh đã thấy trên báo chí để hình dung
lại. Anh đã đi tra lại, những từ này đều không phải những từ tốt. Anh
không muốn mọi người nói như vậy về Chiêu Đệ.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ có khóc một chút cũng không có gì quan trọng cả. Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí khổ cực như vậy, miễn cưỡng bản thân như vậy thì cũng sẽ rất đau lòng,
biết không?” Nghe được lý do của Tiểu Trí, trong lòng Chiêu Đệ tràn ngập ấm áp. Tiểu Trí ngu ngốc, sao có thể ngốc đến vậy. Cô đưa tay sờ sờ
khuôn mặt có chút gầy gò vì lượng công việc khổng lồ gần đây của Tiểu
Trí.
“Tiểu Trí, có lẽ giống như anh nói, Chiêu Đệ nghe được những lời nói đó sẽ rất khó chịu, có thể sẽ rơi nước mắt. Nhưng nếu như Chiêu Đệ rơi vài giọt nước mắt là có thể đổi lấy một Tiểu Trí không cực khổ
thì Chiêu Đệ nguyện ý.”
“Nhưng mà, Tiểu Trí không muốn. Trước kia Chiêu Đệ đã từng kể với Tiểu Trí một câu chuyện cũ. Có một quốc vương
có hai người con gái đều có thể biến nước mắt của mình thành kim cương.
Quốc vương chia hai con gái gả cho hai thanh niên gia cảnh bình thường.
Đợi đến khi Quốc vương sắp chết, ông liền cho gọi hai con gái và hai con rể đến thăm. Ông phát hiện toàn thân con gái lớn và con rể lớn đều là
trang sức kim cương, phú quý khác thường. Thì ra là, con rể lớn dùng
nước mắt của con gái lớn để xây dựng cho mình một cung điện bằng kim
cương. Nhưng ông nhìn sang con gái thứ và con rể thứ thì nhận ra họ vẫn
một thân bố y. Quốc vương cảm thấy rất khó hiểu, liền hỏi con rể thứ,
tại sao không để nước mắt của con gái thứ biến thành kim cương, con rể
thứ ngượng ngùng nói rằng, đó là vì hắn không thể chịu được khi người
yêu chảy nước mắt.”
Theo lời miêu tả của Tiểu Trí, Chiêu Đệ cũng
tìm được đoạn trí nhớ về câu chuyện này. Cô lẳng lặng lắng nghe, cảm
thấy có chút buồn cười. Tiểu Trí kể lại câu chuyện xưa này làm sao lại
giống hệt những lời cô đã kể lúc trước, một chữ không sót vậy chứ? Trí
nhớ của anh sao có thể tốt như vậy.
“Tiểu Trí nhớ, Chiêu Đệ lúc
ấy kể xong câu chuyện này thì nói con gái thứ của quốc vương thật hạnh
phúc, cô ấy có một người chồng tốt, không nỡ để cho cô ấy phải rơi nước
mắt. Bây giờ, Tiểu Trí cũng muốn trở thành một người chồng tốt. Tiểu Trí không muốn làm cho Chiêu Đệ phải rơi nước mắt. Cho nên Tiểu Trí có cực
khổ hơn nữa cũng đều đáng giá.”
Chiêu Đệ nghe xong lời này của
Tiểu Trí thì trước mắt đã hoàn toàn mơ hồ. Có thể nghĩ được rằng đây
chính là tâm nguyện của Tiểu Trí. Cô liền vội vàng cúi đầu, trong lúc
Tiểu Trí còn chưa kịp phát hiện, lau đi nước mắt vương nơi khóe mắt.
Tiểu Trí đã nói, anh không muốn để cho cô chảy nước măt, vậy cô cũng sẽ
không cho nó chảy ra.
Cô, Lâm Chiêu Đệ, có tài đức gì, không hiểu cô đã đây là phúc phận của mấy đời để kiếp này cô có thể gặp được một
người tốt như Tiểu Trí vậy.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ cùng bảo bảo hứa
với anh, chúng ta cả đời này sẽ luôn hạnh phúc.” Chiêu Đệ chậm rãi áp
vào trong ngực của Tiểu Trí, bụng to chĩa vào Tiểu Trí, đôi tay ôm thật
chặt lấy hông của anh. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một
thế một đôi người), cô và Tiểu Trí nhất định sẽ làm được.
Tiểu Trí cũng dang tay ôm lại Chiêu Đệ, một tay nhẹ nhàng đắt trên phần bụng đã phình to lên của Chiêu Đệ. Giờ khắc này, anh cảm giác mình chính là
một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, bởi vì trong ngực anh đang ôm
chính là vợ và đứa nhỏ của anh, hơn nữa còn có thể bảo vệ thật tốt hai
người mà anh yêu nhất đời này.
Chính văn hoàn! Đều nghe nói trong
họa có phúc, cơ mà chuyện của Tiểu Trí bây giờ không biết có được coi là phúc không nữa. Từ sau lần tình huống thật của Tiểu Trí bị lộ ra, lời
mời phỏng vấn của truyền thông cùng các đoàn làm phim đều bay đến tới
tấp, chưa từng bị gián đoạn. Tiểu Trí đều nhất nhất không đi. Lý do rất
đơn giản cũng vô cùng chân thật: Chiêu Đệ còn đang mang thai, anh muốn
canh giữ bên cạnh cô, “một tấc không rời”.
Hành động và lời nói
này liền được truyền thông công bố ra ngoài, lại mang tới một nhóm lớn
người hâm mộ, theo đuổi, cảm thấy Tiểu Trí