
đẻ ý lắm, còn cho là báo động giả, hơn nữa
đang ở trong bệnh viện nên cũng không sợ mấy chuyện như không kịp đi
bệnh viện, trên đường đi đứa bé sẽ gặp nguy hiểm gì gì đó nên cô lập
thức điều chỉnh hô hấp, muốn thử đi ngủ lại.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, hô hấp còn chưa kịp điều hòa thì đã cảm thấy đau rần một trận, bụng cũng động ngày càng nhiều.
Chiêu Đệ biết lần này có lẽ là sinh thật rồi. Cô nghiêng đầu, liếc nhìn về
phía Tiểu Trí đang nằm ngủ ở đầu giường. Mấy ngày nay, anh vẫn luôn khẩn trương, cũng rất ương ngạnh. Rõ ràng bên cạnh đã đặt một chiếc giường
cho người nhà nhưng anh nhất quyết không chịu dùng, lại luôn nằm ngủ ở
mép giường của cô. Bây giờ anh vừa mới vất vả ngủ thiếp đi, cô thật
không đành lòng đánh thức anh dậy.
Vậy nên Chiêu Đệ duỗi dài tay
ra, nhấn gọi chuông ở đầu giường, sau đó, theo như đã được hướng dẫn,
hít thở sâu mấy hơi, muốn làm dịu cơn đau. Nhưng cô còn chưa kịp hít thở được mấy hơi, đã cảm thấy phía dưới ẩm ướt cả một khoảng, từng dòng
chất lỏng ấm áp chảy tràn ra ngoài.
Việc này… Trong nháy mắt,
Chiêu Đệ liền trợn tròn mắt. Đây là vỡ nước ối rồi sao? Nhưng cô mới chỉ đau bụng được một lúc, cũng chưa thấy đau lắm, làm sao đã nhanh như vậy rồi?
Lần này, cô cũng không thèm để ý thêm gì nữa, dùng sức đẩy
Tiểu Trí đang nằm bên cạnh một cái. Lúc Tiểu Trí ngẩng đầu lên, gương
mặt vẫn còn buồn ngủ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiện giờ Chiêu Đệ khẩn trương đến nói không ra lời, chỉ không ngừng dùng ngón tay chỉ
chỉ vào bụng của mình rồi lại chỉ chỉ Tiểu Trí.
Đợi đến khi Tiểu
Trí hiểu được Chiêu Đệ muốn anh nhìn vào bụng của cô thì đột nhiên tỉnh
táo lại. Anh vội vàng vén chăn Chiêu Đệ lên, xem xét phần bụng của cô,
nhưng không thấy bị rách mà. Anh vốn định ngẩng đầu lên xem Chiêu Đệ khó chịu chỗ nào thì khóe mắt lại bị một vật hấp dẫn.
Anh thấy phía
dưới Chiêu Đẹ ẩm ướt một khoảng, vầng sáng màu trắng trên giường đơn do
bị nước đọng trở nên càng ngày càng lớn. Anh sững sờ xem xét một lúc,
rồi nói một câu khiến Chiêu Đệ tí nữa thì phát điên lên muốn ngồi dậy
nhéo miệng anh một phát.
Anh bảo: “Chiêu Đệ, em đái dầm rồi.” May mà trước khi
Chiêu Đệ kịp phát điên thì bác sĩ và y tá đã nhìn thấy đèn tín hiệu,
chạy tới đây. Sau khi bác sĩ kiểm tra tình huống phía dưới của Chiêu Đệ
xong thì lập tức gọi ý tá đưa người vào phòng sinh.
Tiểu Trí vẫn
còn đang u u mê mê, nghe xong lời của bác sĩ mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra. Một bên, anh cùng đi, giúp đẩy giường của Chiêu Đệ vào phòng sinh, một bên lại làm theo lời căn dặn trước đó của Hạ Cầm, gọi điện
thoại đến cho Trần Chung và Hạ Cầm.
Chờ đến khi Hạ Cầm và Trần
Chung chạy tới bệnh viện, Tiểu Trí đã đi vòng vòng ở ngoài phòng sinh
không biết bao nhiêu vòng rồi. Thật ra bệnh viện này có cung cấp dịch vụ để chồng trợ sinh nhưng Chiêu Đệ sợ Tiểu Trí nhìn thấy cảnh máu me như
vậy sẽ sinh ra sợ hãi, hơn nữa cô cũng sợ nếu để cho Tiểu Trí vào làm
bạn, tâm lý cô sẽ sinh ra lệ thuộc, trở nên mềm yếu, gây bất lợi cho quá trình sinh con, cho nên dù thế nào cũng không chịu để cho Tiểu Trí đi
vào.
Cho nên Tiểu Trí chỉ có thể ở phía ngoài phòng sinh chạy
quanh mà một chút biện pháp cũng không có. Anh thỉnh thoảng có thể lấy
lỗ tai áp vào trên khe cửa, mong muốn có thể nghe được một chút động
tĩnh ở bên trong. Anh đã từng xem qua trên ti vi, thời điểm người khác
sinh con ở bên trong thì ở bên ngoài, người nhà cũng có thể nghe được âm thanh. Nhưng bây giờ anh lại không nghe được dù chỉ là một chút, bảo
sao anh có thể không lo lắng cho được.
Thật ra thì Tiểu Trí đã lo lắng dư thừa rồi. Hiện tại đã là thời đại nào rồi, đường từ phòng sinh
đến bên ngoài cách nhau đến tận mấy cánh cửa, lại đều là cửa cách âm thì làm sao ở nơi này anh có thể nghe được động tĩnh ở bên trong cơ chứ.
Hơn nữa, loại bệnh viện tư nhân thu phí đắt đỏ như thế này lại càng phải đầu tư trang hệ thống trang thiết bị hiện đại hơn, dĩ nhiên hiệu quả
cách âm cũng phải tốt hơn.
Hạ Cầm và Trần Chung ngồi ở bên ngoài
cũng khẩn trương không kém. Bọn họ cũng đã nấn ná ở lại bệnh viện một
lúc lâu nhưng mãi mà Chiêu Đệ không có dấu hiệu gì là muốn sinh, bọn họ
mới phải đi về nhà nghỉ ngơi, giữ sức. Chỉ mới vừa kiểm tra lại những
thứ cần thiết cho việc ở cữ sau này của Chiêu Đệ thì không ngờ tới, bọn
họ mới rời đi có một lát mà Chiêu Đệ đã muốn sinh rồi.
Trước kia
Hạ Cầm đã nghe nói, sinh con bình thường phải mất đến 3-4h, cũng có ca
chỉ mất đến nửa giờ nhưng dù sao vẫn có một số ca đặc biệt, cho nên bọn
họ cũng chuẩn bị tinh thần phải trực ngoài phòng sinh chiến đấu lâu dài.
Nhưng mới qua chưa đến nửa giờ thì đã có một y tá ôm một đứa bé sơ sinh đi
ra. Hạ Cầm và Trần Chung còn cho đấy nhất định là đứa bé của người khác, Chiêu Đệ làm sao có thể sinh nhanh như vậy được, cho nên chỉ lo nhìn
xuyên qua khe hở trên cánh cửa mà y tá vừa kéo ra, ngó vào bên trong
nhìn quanh, không hề có một chút xíu ý muốn tiến lên nhìn đứa nhỏ.
Tiểu Trí không nhìn xung quanh mà nhìn đứa trẻ sơ sinh toàn thân đỏ hồng ở
tron ngực của y ta thì ngây n