
mười tệ, anh còn lại mười hai tệ, anh cười
cười véo má Trình An Nhã, “Em đúng là lắm trò.”
Anh mua cho cô một cốc trà sữa vị dâu.
“Anh không khát sao?” Cắm ống hút, hút một hớp, Trình An Nhã tò mò hỏi, Diệp tam thiếu nhếch môi cười mà như không, “Trình An Nhã, em chỉ cho anh có ba mươi tệ, có biết như thế nào là tiết kiệm không?”
Trình An
Nhã lĩnh hội rồi, anh cũng biết tiết kiệm á? Quà chia tay cho bạn gái là một viên kim cương mấy triệu, sao không thấy anh tiết kiệm?
Cô cay cú nghiến răng.
Diệp tam thiếu không hiểu tâm tư của con gái, ghé vào uống cùng Trình An Nhã một ngụm trà sữa. Một cốc hai người uống, vừa lãng mạn vừa tiết kiệm,
anh cảm thấy cốc trà sữa hai tệ này đúng là ngon tuyệt.
Đang nghĩ như vậy, Trình An Nhã hắt một cốc nước lạnh, “Cốc trà sữa này nhạt quá.”
Nhiệt tình của Diệp tam thiếu bị đóng băng ngay lập tức, anh đúng là đen đủi
tám đời mới yêu cô nàng thích làm cụt hứng này, các cặp tình nhân lúc
này chẳng phải nên ngọt ngào tranh nhau uống trà sữa sao?
“Em không thể với số tiền mua một mớ rau nát mà muốn mua kim cương.”
Trình An Nhã, “…”
Ăn xong bún vịt trời đã tối đen rồi, đèn hai bên đường bật sáng dịu dàng bao trùm một vùng trời đất, rất đẹp.
Cô còn chưa muốn về nhà sớm, Diệp tam thiếu đành phải chiều theo cô, hết
phố ăn vặt là đến phố mua sắm, cũng tương tự như phố ăn vặt, hai bên
đường là các sạp hàng bán đồ trang sức, quần áo…
Cô kéo anh đến
một sạp hàng trang sức, Diệp tam thiếu đau khổ, Trình An Nhã vì làm cho
giống thật, chỉ cho anh đúng ba mươi tệ, trừ tiền xe, anh quả thật chỉ
còn lại mười tệ.
Con trai và con gái đi chơi buồn nhất là gì?
Nói thật lòng, chính là thấy bạn gái thích gì mà lại không có tiền mua
Đúng là khó chịu.
Người bán hàng là một cô gái trẻ trông rất chất phác, những chiếc lắc tay và
dây chuyền này đều do cô gái tự tay làm ra, kiểu dáng rất mới lạ, đến cả chuyên gia như Diệp tam thiếu cũng thấy kiểu dáng không tệ.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Trình An Nhã chọn một chiếc dây chuyền, hỏi cô
gái, chiếc vòng bằng dây da, có đeo một viên ngọc thạch hình cỏ bốn lá,
Trình An Nhã vừa nhìn là thích ngay.
“Năm mươi tệ.” Cô gái trẻ nở nụ cười.
Trình An Nhã cười, “Diệp tam thiếu, quà sinh nhật của anh trông vào anh đấy.”
Mắt Diệp tam thiếu co giật…
Anh kéo cô ra xa khỏi sạp hàng, nghiến răng trèo trẹo, “Trình An Nhã, em cố tình có phải không?”
Trình An Nhã nở nụ cười mê hồn, hơi ngước cằm, ngạo mạn như một nữ hoàng,
“Phải thì đã sao? Anh chẳng phải cũng bày mưu hãm hại em đó sao? Chẳng
nhẽ chỉ mình anh được phép làm vậy còn em thì không? Em chơi khó anh một lần là hoàn toàn phù hợp logic. Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật em, anh
chẳng biết xấu hổ tặng anh cho em cũng không hỏi em có nhận hay không,
lại còn bày mưu muốn ăn tươi nuốt sống em, vậy cũng nên có chút thành ý
chứ? Thế nào? Em chỉ thích sợi dây chuyền ấy thôi.”
Cái miệng của nha đầu chết tiệt này quả thật …lợi hại. Anh cuối cùng cũng đã lĩnh hội được mùi vị của tủi nhục vì vô dụng rồi, cảm giác này, cũng đúng là vô
dụng thật.
“Nha đầu chết tiệt.” Diệp tam thiếu nhả ra mấy chữ qua kẽ răng, ngón trỏ trỏ thẳng vào cô, “Xem tối nay anh xử lý em thế nào.”
Trình An Nhã mỉm cười, “Ngoan, mau đi kiếm sợi dây chuyền đó về tay đi.”
Diệp tam thiếu vỗ vào sau gáy cô một cái, hai người đùa giỡn nhau trong mắt
nhìn cô chủ sạp hàng như bao đôi tình nhân khác đang trêu đùa vậy. Anh
ăn mặc sáng sủa, đeo một chuếc đồng hồ đắt tiền, cô không nghĩ rằng anh
không có tiền mua được chiếc dây chuyền năm mươi tệ.
Cho nên khi
Diệp tam thiếu nói bán rẻ một chút, cô ấy rất ngạc nhiên. Nhưng tính
tình cô gái cũng tốt, chỉ cười nói: “Chỉ có thể bớt năm tệ, bốn mươi năm tệ là giá thấp nhất rồi.”
Trình An Nhã đứng một bên mỉm cười,
Diệp tam thiếu đôt nhiên bày ra bộ mặt si tình bi thương, khàn khàn
giọng nói: “Em gái, em có biết trên đời này tình yêu nào đáng thương
nhất không?”
Trình An Nhã đứng bên cạnh hơi quay đầu đi, nhịn cười, Diệp tam thiếu, vẻ mặt này của anh quả thật quá kinh điển.
Cô gái trẻ ngây thơ lắc đầu, không biết rằng đây chỉ là một con sói, trai
đẹp bày ra bộ mặt thương cảm như vậy, cô gái vô cùng cảm động, hỏi theo
lời anh: “Là cái gì?”
Diệp tam thiếu ôm lấy Trình An Nhã đang cố
nhịn cười, “Em nhìn anh và chị ấy đi, từ khi quen biết đến khi yêu nhau, phân ly lại trùng phùng cũng sắp tám năm rồi, tám năm chiến đấu, bọn
anh cũng đã có một đứa con trai bảy tuổi rồi mà còn chưa tu thành chính
quả, em có biết vì sao không?”
Cô gái trẻ lắc đầu ngơ ngác.
Trình An Nhã run như lá rụng, Diệp tam thiếu, anh quả là có tài, mỹ nhân kế có thể dùng đến mức này quả là cực phẩm.
Ánh mắt Diệp tam thiếu càng trở nên bi thương, “Bởi vì anh không có tiền, cho nên bị nhà cô ấy chê bai.”
Anh dùng giọng nói thấp trầm kể lại câu chuyện bị thảm của chàng trai nhà
quê yêu con gái nhà giàu bị ngăn cản thế nào, vợ con xa cách hai phương
thế nào, câu chuyện lắt léo ngặt nghèo, trúc trắc khúc khuỷu, thật xúc
động lòng người, khiến người nghe rơi lệ, cô chủ sạp hàng cũng xúc động
đến khóe mắ