
, làm bác
sĩ làm gì!”
Tống An Thần chán nản vuốt trán, cậu biết câu nói vừa rồi bị cô xuyên tạc đi rồi.
Cậu hít sâu một hơi, quay sang Nhất Thế, vẻ mặt nghiêm túc, còn chưa kịp mở
miệng thì điện thoại của Nhất Thế bất ngờ đổ chuông. Giống như sét đánh, đập cho
dũng khí mà Tống An Thần không dễ gì khơi lên được tan nát, không có đường
sống.
Nhất Thế nhìn điện thoại, là số lạ. Cô do dự nhấn phím nhận cuộc gọi, tiếng Hòa
Tấn thở phì phò từ trong máy vọng ra, “Nhỏ chết tiệt, cậu đi hẹn hò với Tống An
Thần hả?”
“Á?” Nhất Thế kinh ngạc, sao cậu ta biết?
“Á cái gì mà á, phải hay không/”
“Phải… Ơ, sao cậu biết?”
“Em gái Lâm nhà người ta tìm đến nhà tớ, nói cậu cướp anh trai yêu dấu của người
ta, kêu tớ giục cậu mau chóng đem trả.”
Nhất Thế hết nói rồi. Dục vọng độc chiếm của cô Lâm Nhược Hàm này cũng quá
lớn đi, cô lườm Tống An Thần, lại nói điện thoại: “Sao cậu không thừa dịp mà vào?
Không giống tác phong của cậu nha!”
“Diệp Nhất Thế!” Điện thoại vang lên tiếng gào thét, “Cậu con nhỏ chết tiệt này,
đầu cậu lớn chút được không? Mau kêu Tống An Thần đến đón cô ta về.”
“Cái gì, còn ở nhà cậu hả?”
“À, ừ…” Đầu bên kia nói mập mờ, “Cô ta nói tỉnh dậy trong nhà không có một ai,
người lớn để lại mấy chữ nói đi công tác, anh trai lại không thấy đâu, nên tìm tớ hỏi
xem có phải cậu cướp Tống An Thần đi rồi không. Cô ta không biết số điện thoại
của tớ, chỉ nhớ địa chỉ nhà.”
“Ồ, đến nhà cậu ở đâu mà cũng biết?” Đột nhiên Diệp Nhất Thế cười mờ ám.
“Con nhỏ chết tiệt, cậu nghĩ nhiều quá. Đừng nói tào lao nữa, mau kêu Tống An
Thần đón người đi. Cậu ta không đến, con nhỏ đó không về đâu.”
“Hợp ý cậu quá còn gì?”
“Biến, lẹ lên!”
Điện thoại vang lên tiếng tút dài, hiển nhiên là đã ngắt cuộc gọi. Nhất Thế khó hiểu,
sao hôm nay Hòa Tấn bốc lửa lớn thế? Cô nhún nhún vai, nói với Tống An Thần,
“Cậu đến nhà Hòa Tấn đón em gái yêu dấu về đi kìa!”
Tống An Thần cau mày.
“Nói chú Tống với mẹ kế cậu cùng đi công tác rồi?” Sao lại đi công tác cùng lúc
với ba cậu chứ? Đâu có làm cùng đơn vị đâu.
“Ừ, mẹ kế không yên tâm nên cùng đi.”
“Hả? Còn không yên tâm?”
“Mẹ kế bụng dạ hẹp hòi. Chồng trước vì đi công tác, ngoại tình nên mới li hôn, có
vết xe đổ thôi.”
Nhất Thế tỏ ý đã hiểu. Tống An Thần đứng dậy cầm bóng, lôi cô chuẩn bị rời đi.
Nhất Thế hỏi: “Đi đâu?”
“Đón em gái tớ về nhà.”
“Vậy kéo tớ làm gì?”
“Cũng là em gái cậu.”
Cô thành chị gái của em Lâm thủy tinh hồi nào vậy? Cô không thèm…
Nói cũng kì cục, Nhất Thế chỉ đến nhà Hòa Tấn có một lần. Lần đó là năm hai phổ
thông, trong khối tổ chức giúp đỡ nhau, cô bị một cái đề bài giữ chân, lại đến giờ
tan học nên phải theo chân thầy giáo nhỏ Hòa Tấn về nhà tiếp tục giảng bài. Gia
đình cậu ta sở hữu một căn nhà riêng, rất lớn, giai đoạn đó có nhà riêng xem như
người có tiền.
Ba mẹ Hòa Tấn đều ở Pháp, vốn định dẫn cậu theo. Khổ nỗi lúc đó cậu vừa đậu vào
trường cấp 3 trọng điểm, lại thêm ngôn ngữ không thông, cậu chết sống không chịu
đi, nên một mình ở lại trong nước, bất quá còn có một bảo mẫu lớn tuổi. Nghe Hòa
Tấn nói bảo mẫu này là bà vú của ba cậu, nhà nghèo, con cháu không có khả năng
phụng dưỡng, ba cậu nhớ tình cũ, lại thêm ông uống sữa bà mà lớn lên nên đón bà
lên ở chung, vả lại Hòa Tấn một mình ở trong nước không người chiếu cố, như thế
càng tiện.
Chỉ là cô qua nhà Hòa Tấn có một lần, không nhớ đường. Lần này, Tống An Thần
gần như không qua lại gì với Hòa Tấn lại khá rành đường đi tới cửa nhà Hòa Tấn,
làm Nhất Thế cảm giác rất kì quặc.
Tống An Thần phớt lờ ánh mắt thăm dò cổ quái của cô, ấn chuông cửa, người mở
cửa là một bà cụ, Nhất Thế nhận ra đó là bà bảo mẫu.
Bảo mẫu không nhớ được Nhất Thế, bà quan sát cả hai, hỏi: “Tìm tiểu Tấn sao?”
Bên trong vang lên tiếng dép loạch xoạch, sau đó Hòa Tấn thò đầu ra, ôm lấy bảo
mẫu nói: “Bà nội, bà không nhớ Nhất Thế à?”
Bảo mẫu đột nhiên ngộ ra, “Nhất Thế à.” Ánh mắt chuyển sang mái tóc của Nhất
Thế, che miệng cười trộm, “ Cô bé đặc sắc thế này, không quên được.”
Nhất Thế nháy nháy mắt, không hiểu bà nói đặc sắc là sao? Trước cửa lại xuất hiện
thêm một người, mắt Lâm Nhược Hàm sưng đỏ, ngập nước nhìn Tống An Thần,
ánh mắt long lanh lấp lánh mềm như nước nhìn cậu, “Anh.”
Tống An Thần bất lực nói: “Em chạy tới nhà người ta làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật em, không ai nhớ hết!”
Tống An Thần ngớ ra, vẻ mặt bất lực, “Em không nói, sao anh biết được?”
“Nói anh sẽ bỏ cuộc hẹn với chị Diệp sao?”
Tống An Thần không nói. Lâm Nhược Hàm cũng đã biết trước kết quả, rũ mắt
xuống, bộ dạng yếu ớt. Hòa Tấn xấu hổ cười cười, “Tớ đi đặt bánh sinh nhật, hôm
nay làm sinh nhật ở nhà tớ đi.”
Lâm Nhược Hàm không để ý cậu, trực tiếp xỏ giày vào, đi đến bên Tống An Thần,
dáng vẻ đáng yêu nói, “Anh, hôm nay về nhà cùng sinh nhật với em được không?”
Tống An Thần mím môi gật đầu, quay sang Hòa Tấn, “Cậu cũng đi chung đi, đông
người càng náo nhiệt mà.”
Hòa Tấn hơi do dự, nhìn Nhất Thế, thấy Nhất Thế chớp mắt với mình, tỏ ý tùy tiện
đi. Cậu nghĩ nghĩ, lại nhìn Lâm Nhược Hàm, thấy cô nàng không