XtGem Forum catalog
Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 9.00/10/416 lượt.

gặp giáo sư Chu.

Tống An Thần vừa vào, giáo sư liền tháo mắt kính xuống, đôi mắt nhập nhèm chớp

chớp, có chút mệt mỏi ngước mắt nhìn Tống An Thần, “An Thần, luận văn nghiên

cứu của em thầy đã gửi đi rồi, nếu không có gì bất ngờ chắc hẳn sẽ được chấp nhận

thôi. Gần đây bên trường có hỏi thầy, em có muốn ở lại trường làm trợ giảng

không?”

“Không ạ, ở bệnh viện tốt hơn.”

Giáo sư Chu tỏ ý đã hiểu, ánh mắt vô tình liếc qua Nhất Thế đứng đằng sau, đôi mắt

vốn hơi nheo lại, đợi nhìn rõ người đột nhiên mở to lên, có chút kinh ngạc hỏi: “Ồ,

đây không phải bạn gái An Thần sao?” Ông nói xong, híp mắt cười ngoắc Nhất Thế

lại gần, quan sát từ trên xuống dưới mỉm cười hiền lành, “Xinh hơn trong ảnh

nhiều!”

Nhất Thế hơi ngạc nhiên, ngỡ ngàng nhìn Tống An Thần chỉ thấy Tống An Thần

cười trừ nói với giáo sư Chu, “Hôm nay chúng em đều không đi làm.”

Giáo sư gật đầu nói với Nhất Thế, “Tên Diệp Nhất Thế đúng không?” Giáo sư vẫn

cười ha ha nhìn cô, Nhất Thế bối rối, đột nhiên thân thiện thế này làm cô không

hiểu gì cả, chần chừ một lát đành gật đầu.

“Biết em cũng năm sáu năm rồi, cứ nghe nói An Thần có bạn gái nhưng thằng bé

này nói em học ở nước ngoài không thể đến, thầy thấy là không nỡ thì có.” Ông

cười sảng khoái, quay đầu nhìn Tống An Thần, “Sao lần này không luyến tiếc nữa,

dắt bảo bối của em đến vậy?”

“Con dâu xấu kiểu gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, một ngày làm thầy cả đời là cha,

đương nhiên muốn dẫn tới gặp thầy rồi.” Tống An Thần nói xạo mà không đỏ mặt,

thậm chí mí mắt cũng không nhúc nhích, gương mặt tươi cười rất tây không chút

tổn thương.

Miệng Nhất Thế co rúm, cô thật tình tiêu hóa không nổi.

Giáo sư Chu gật đầu hiểu ra, bắt đầu thảo luận vấn đề nghiên cứu với Tống An

Thần. Anh ngồi xuống, liếc mắt nhìn Nhất Thế đang đứng nhìn anh, cười khẽ, “Em

ngồi trên sofa đọc báo một lát đi, ngoan.”

Cái từ “ngoan” nhả ra khỏi miệng anh, môi mỏng hơi cong, giọng điệu mềm mỏng,

người ngoài nhìn vào như có dòng điện chạy qua, làm người ta có cảm giác tê tê.

Cái chữ này đối với Nhất Thế mà nói, là cả trăm ngàn volt, trực tiếp đốt cô trong

chín ngoài khét.

“Ôi cha, An Thần, thầy biết em không nỡ để bạn gái phơi gió, không chậm trễ vài

phút đâu.” Giáo sư Chu giả vờ ghen tị, nói giọng chua chua.

“Không có cách nào, quen rồi ạ.” Tống An Thần cười hết sức tự nhiên, có cảm giác

thật sự đã thành thói quen rồi. Nhất Thế nhìn không nổi, trước giờ cô chưa hề phát

hiện Tống An Thần còn có biểu hiện không biết xấu hổ thế này, vì giữ thể diện cho

anh, cô quyết định im lặng. Cô ngồi trên sofa cầm báo lên đọc bừa, thật ra không lọt

chữ nào, lòng nhấp nhổm không yên. Cô len lén liếc nhìn Tống An Thần bên đó,

thấy anh nghiêm túc nghe giáo sư giảng bài, không hề qua loa. Thái độ nghiêm túc

đó làm Nhất Thế nhớ lại thói quen từ nhỏ tới lớn của Tống An Thần, anh không có

hứng thú sẽ không làm nhưng thích thì làm cực kỳ tốt. Mẹ cô hồi đó cứ hay mắng

cô bữa đực bữa cái, không có nghị lực như Tống An Thần, cho dù Thái Sơn sụp đổ

trước mắt cũng không biến sắc, trước sau như một kiên trì với việc mình làm.

Nhất Thế cảm thấy, nghị lực này của anh, nói dễ nghe một chút là cố chấp, nói khó

nghe chính là cứng đầu. Cô không muốn giống anh tí nào. Mũi cô hếch lên rất cao,

liếc anh một cái vừa khéo đụng phải anh đột nhiên ngước mắt lên. Anh nhìn cô cười

rạng rỡ.

Nụ cười này tuyệt đối không thân thiện, Nhất Thế dám cam đoan.

“Khụ khụ.” Giáo sư Chu thấy hai người mắt đưa mày liếc ho khẽ nhắc nhở. Nhất

Thế lập tức rụt đầu đọc báo, lầm bầm rủa Tống An Thần cố tình cười tươi rói như

thế với cô.

Cô ráng sức dòm tờ báo trong tay, cảm thấy chẳng có gì thú vị, toàn là thuật ngữ y

học, lúc đại học đã tụng rất nhiều rồi, giờ nhìn nữa chẳng có hứng thú gì. Cô đành

chống má, nhàm chán nhìn hai vị học giả cẩn thận thảo luận cái gọi là luận văn

nghiên cứu.

Càng lúc càng chán, kết quả là ngủ thiếp đi luôn…

Lúc cô tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm úp sấp trên tấm lưng dày rộng, mũi thi

thoảng ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát, tỏa hương thoang thoảng như có như

không, làm người ta ngây ngất. Nhất Thế mở mắt, trước mặt cô là cái gáy của Tống

An Thần! Cô mím môi, không dám cử động. Bây giờ Tống An Thần đang cõng cô,

hai người đi ra cửa trường học, dưới ánh trăng trắng như sữa, lác đác vài sinh viên

đi dạo trong trường, dường như là ảo ảnh. Đột nhiên cô cảm thấy trường học lớn

như vậy chỉ có anh và cô dựa vào nhau, cùng nhau thong thả đi trong đêm vắng

lặng, nương tựa vào nhau.

Nhất Thế nằm phục trên lưng Tống An Thần, đáy lòng đột nhiên thấy ấm áp. Cô

thật sự muốn đi mãi thế này, bước vào tòa thành thuộc về anh và cô, cùng nhau

sống cuộc sống hạnh phúc của vương tử và công chúa. Đáng tiếc, cô không phải

công chúa, vương tử sẽ không thuộc về cô. Cô cùng lắm chỉ là một chiếc Santana rẻ

tiền, không thuê nổi tài xế lái Bentley.

Cô thở dài, rất khẽ nhưng bị Tống An Thần nghe được. Ánh trăng tưới qua mắt

Tống An Thần, hết sức lấp lánh, còn sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào trên trời cao.

Anh là tuýp người, quyết đ