
ước kia, bất giác mỉm cười,
“Nhất Thế , con không muốn ở lại đây à?”
“Vâng! Con không muốn.” Nơi này chứa đựng nhiều kỉ niệm đau khổ, mỗi khi nhớ
lại cô vẫn không thể bình tâm được, “Nếu ba đã muốn ở lại đây thì ba cứ ở đi. Con
sẽ chuyển đến thành phố B, đó là thành phố phó tỉnh [1'>, tìm việc làm dễ hơn ở đây,
hơn nữa ngồi xe từ đây đến đó cũng chỉ mất hai tiếng.”
“Con không quen ai ở đó, tứ cố vô thân, như vậy có được không?” Diệp Thiên
Minh lo lắng hỏi.
Nhất Thế vội trấn an ba: “Con có quen một sư huynh, anh ấy luôn chiếu cố con.
Cũng nhờ anh ấy giới thiệu mà con được vào bệnh viện anh ấy đang công tác để
thực tập, nếu làm tốt còn có thể được nhận vào làm nhân viên chính thức.”
Diệp Thiên Minh yên lòng, vỗ vỗ bàn tay của Nhất Thế, bàn tay nhỏ trắng nõn từng
được chiều chuộng khi xưa nay đã không còn nữa, trong lòng chua xót, “Cố gắng
làm, đừng để giống như ba.”
“Vâng, ba yên tâm.” Nhất Thế úp mặt vô lưng Diệp Thiên Minh, khẽ nhắm mắt lại,
tương lai của cô, thật sự rất mờ mịt, chỉ có thể bấu víu vào một niềm tin mù quáng.
Có thể sống, là tốt rồi.
***********************
Năng lực của Tống Chính thật sự rất mạnh, không đến ba ngày, đã mua lại được
nhà cũ của Nhất Thế. Tống Chính cười khà khà: “Chủ nhà này thật dễ thương
lượng, trả góp tiền nhà trong bảy năm mà cũng đồng ý, chưa từng thấy qua cuộc nói
chuyện nào tốt đẹp như vậy.”
Diệp Thiên Minh nhìn căn nhà không thay đổi gì so với sáu năm trước, cũng nở nụ
cười: “Người mua nhà này sao giống người sưu tầm đồ cổ quá, không sửa chữa
cũng không dịch chuyển cái gì, mọi thứ vẫn y nguyên.”
Tống Chính cười nói: “Như vậy không phải rất tốt sao, giúp ông bảo quản sáu
năm.”
Diệp Thiên Minh hớn hở cười. Đứng trong phòng, Nhất Thế nhìn khắp một lượt căn
nhà nơi cô đã sống, tại đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều khắc
sâu trong lòng cô.
Tiệc sinh nhật năm đó, những hành động dở khóc dở cười kia, tuổi trẻ thanh xuân,
hành vi đơn thuần lại ưa khoe khoang khi ấy, hiện tại quay đầu nhìn lại bỗng có
cảm giác tiếc nuối không nói nên lời. Khoảng thời gian đó, đối với cô là những năm
tháng không sầu không lo .
Mấy năm cải tạo đã biến ba thành người dễ chịu, phòng ở hầu như không tu sửa gì
cả, ngoại trừ thay đổi một vài đồ dùng trong nhà ra. Chỉ trong thời gian cực ngắn
hai cha con đã quay lại nhà cũ, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Nhất Thế.
Đêm đầu tiên ở phòng ngủ cũ, cô nhận được tin nhắn của Tống An Thần: “Đã ngủ
chưa?”
Nhất Thế nhắn lại: “Không có, đang nằm trên giường.”
Sau đó, Tống An Thần gọi điện thoại tới. Cô do dự bắt máy, giọng nói có phần
không được tự nhiên: “Hey!”
“Giờ gần sáng rồi, sao cậu còn chưa ngủ?” Tống An Thần chất vấn cô trong điện
thoại. Nhất Thế chớp mắt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, cô muốn ngủ lúc
nào thì ngủ, liên quan gì tới anh? Hơn nữa anh gọi điện đến chỉ để hỏi điều này thôi
sao?
“Tôi sắp ngủ thì bị chuông báo tin nhắn đánh thức.” Nhất Thế đột nhiên sẵng giọng,
có đến nửa ngày cũng không thấy Tống An Thần trả lời, mất vài giây mới nghe anh
nói: “Ngủ ngon, Nhất Thế.”
Nhất Thế mấp máy môi không trả lời. Cô không gác điện thoại, đầu bên kia cũng
không, hai người không ai lên tiếng, cứ im lặng hồi lâu. Nhất Thế hít sâu một hơi,
ngắt máy, nhắm mắt lại, cuộn mình trên giường.
Không nên vọng tưởng, Nhất Thế không ngừng nhắc nhở mình. Từ sáu năm trước,
cô đã biết một sự thật, đối với Tống An Thần cô chỉ đơn thuần là người bạn thanh
mai trúc mã, không thể mơ mộng hão huyền.
Nhất Thế giúp ba sắp xếp đâu vào đó xong liền muốn đi thành phố B tìm đàn anh.
Diệp Thiên Minh không yên tâm, muốn đưa cô đi nhưng bị cô từ chối. Cô không
còn là nàng công chúa được nuông chiều từ bé nữa, mấy năm rèn giũa đã sớm
trưởng thành, xử sự cũng không như lúc trước. Thấy Nhất Thế điềm tĩnh như vậy,
ông Diệp phần nào yên tâm, liền theo ý cô.
Nhất Thế cầm theo hành lý mang về từ trường học ở miền Bắc đến nhà ga, mua vé
xe đến thành phố B. Cô muốn thoát khỏi thành phố này, thoát khỏi chuyện thị phi
của sáu năm trước.
Sư huynh của Nhất Thế tên Ngôn Hành, học khoa lâm sàng, trên Nhất Thế ba khóa.
Nhất Thế vào học năm nhất thì anh đã lên năm tư. Hai người là đồng hương, trong
trường này rất ít người cùng quê nên cả hai thân nhau hơn.
Ngôn Hành cực kỳ giống với ánh mặt trời, tính tình lại hòa nhã. Anh rất tốt với
Nhất Thế, luôn chiếu cố cô. Tuy hai người học chuyên ngành không giống nhau
nhưng Ngôn Hành biết rộng, giúp cô quen biết rất nhiều cán bộ, chuẩn bị tốt cho
mối quan hệ về sau.
Lúc đó Nhất Thế sống rất khép kín, cũng nhờ sư huynh tận tình chiếu cố, giúp cô
vượt qua khoảng thời gian u ám. Lẽ tất nhiên, Ngôn Hành biết rất nhiều chuyện của
Nhất Thế, bao gồm sự tồn tại của Tống An Thần. Có thể thấy được, anh đối với
Nhất Thế mà nói, không chỉ là sư huynh mà còn là tri kỉ của cô.
Hai người học chung chỉ được một năm. Ngôn Hành lên năm thứ năm thì trở lại
thành phố B thực tập, hiếm khi ở trường. Nhưng khoảng cách cũng không thể làm
cho quan hệ hai người dãn ra, bọn họ vẫn