
đành thỏa hiệp, không chừừng mình nghĩ quá nhiều.
Cô nói với Ngôn Hành: “Cám ơn sư huynh, hàng tháng sẽ trả lại tiền thuê nhà cho
anh.”
“Tiểu sư muội, cái này mà em cũng tính toán với anh?” Ngôn Hành lại bắt vò mái
tóc mềm như nhung của cô, vẻ mặt cưng chiều. Nhất Thế đã thành quen, ngây ngô
cười khúc khích. Cái này nghiễm nhiên đã thành động tác chiêu bài và phản ứng
đặc trưng của hai người.
Ngôn Hành giúp Nhất Thế thu dọn chỗ ở xong thì đã hơn 3 giờ chiều. Nhất Thế áy
náy, hơn nữa bây giờ đã vào đầu hè, trời hơi nóng, cô càng thêm áy náy.
“Sư huynh, em mời anh ăn cơm nha.”
Ngôn Hành vừa bận rộn một hồi, vuốt mồ hôi trên trán, thở phì phò:“Được, anh
muốn ăn đại tiệc.”
Nhất Thế mặt thì mỉm cười, trong lòng lại lo ngại, vịt chết còn mạnh miệng nói:
“Cứ ăn hết mình, em mời.”
“Tốt quá tốt quá, anh dẫn em đi ăn chỗ ngon.”
Ăn ngon đồng nghĩa đắt tiền. Nhất Thế khóc không ra tiếng, ví tiền của cô lần này
có cơ hội giảm béo rất tốt rồi. Ui, phùng má giả làm người mập, xui rồi. Hai người
xuống nhà, đi bộ tới khu sầm uất.
Đi theo hướng bắc, vừa đi trên đường vừa trò chuyện.
“Khu này rất gần bệnh viện số 3, đại khái đi khoảng 15 phút. Lỡ em dậy trễ, đi trên
đường có thể mua được đồ ăn sáng, vừa đi vừa ăn.” Ngôn Hành một bên giới thiệu,
một bên chỉ vào hàng quán chung quanh, dọc cả một con đường toàn là quán ăn,
Nhất Thế nhìn mà hoa mắt.
“Khu này bất động sản mới được quy hoạch, có thể mua nhà ở đây, tám chín phần
mười không sang cũng giàu.” Anh lại chỉ vào khu nhà Nhất Thế vừa mới đi qua -
khu Lăng Thiên. Nhất Thế tiện thể liếc nhìn cổng chính khu Lăng Thiên, còn lớn
hơn cổng trường đại học của cô mấy lần, chỉ nhìn mấy chữ "khu Lăng Thiên" trên
mặt đá cẩm thạch là thấy được khí thế của khu này. Cổng chính còn có tượng điêu
khắc rất lớn, có đài phun nước... Nội cái cổng vào thôi đã tốn nhiều công sức như
vậy, có thể hình dung được bên trong xa hoa thế nào, xe ra vào mỗi căn nhà đều
triệu tệ trở lên. Cái khu này, chỉ có hai chữ, trâu bò!
“Nhà của anh ở lô C tòa nhà số 3 phòng 401, nhớ kỹ vào.” Ngôn Hành đi sau bổ
sung thêm một câu.
Nhất Thế hừ mũi, liếc trắng mắt: “Giàu sang không khoe khoang! Sư huynh!”
Ngôn Hành cười ha hả, thuận tiện ôm cô, kề sát bên tai: “Không biết bây giờ càng
là kim quy, càng có phúc à?”
Nhất Thế thẳng thừng cấu cánh tay anh: “Chết đi!”
Ra tay thực sự rất nặng, cánh tay trắng mịn của Ngôn Hành mọc thêm một vệt xanh,
anh la đau oai oái. Nhất Thế nghi ngờ nhìn nhìn, lấy làm lạ cầm tay anh nhìn thử,
kinh ngạc phát hiện quả thực có một vết bầm xanh tím. Cô há miệng ngó lại Ngôn
Hành, chỉ thấy tên kia không giận ngược lại còn cười.
“Tin tin!” Một chiếc Bentley phóng ra khỏi khu Lăng Thiên, nhấn còi sau lưng bọn
họ. Nhất Thế theo phản xạ liếc nhìn đằng sau, lập tức kéo Ngôn Hành nhường
đường, một bên còn cằn nhằn oán giận: “Đàn ông gì mà, da thịt lại mịn màng như
vậy.”
Ngôn Hành chỉ cười, chiếc Bentley kia vốn nên chạy đột nhiên lại dừng. Nhất Thế
đưa mắt nhìn chiếc xe, không khỏi cảm thấy kỳ quái, không định thả neo đấy chứ?
Mới nghĩ như vậy, chiếc Bentley đột nhiên nhấn ga phóng vọt đi, làm Nhất Thế sợ
tới mức tái mét mặt mày.
“Tiểu sư muội, em định cầm tay anh tới chừng nào?” Ngôn Hành lưu manh cười
cười.
Nhất Thế như bị điện giật vội buông tay ra, lúng túng giấu tay sau lưng, nói:“Đi
thôi, em mời anh đi ăn cơm.”
Ngôn Hành lại cười, cực kỳ rực rỡ.
Trong khu phố sầm uất này, có một nhà hàng sang trọng, nổi bật hết cả một đoạn
đường. Bên ngoài bài trí xa hoa, bên trong thanh lịch, là chỗ tụ tập đúng chuẩn của
tầng lớp thượng lưu đồng thời là chỗ hẹn lý tưởng của thành phần trí thức. Ngôn
Hành cứ nhất định dẫn Nhất Thế đến đây. Hai người ngồi tựa cửa sổ, Ngôn Hành
chọn một phần bít tết, vang đỏ của Pháp, tôm nướng Boston, rồi đưa thực đơn cho
Nhất Thế: “Em muốn ăn gì?”
Nhất Thế trước tiên nhìn Ngôn Hành chọn đồ ăn, lúc nhìn thấy món nào giá cũng ba
chữ số, máu cô muốn đông lại. Sư huynh ơi là sư huynh, sao anh không biết khách
khí gì hết? Cô chần chừ lật tới lật lui thực đơn mà chẳng xong. Nhất Thế làm bộ
không vui, mặt không hài lòng: “Một chút hứng thú cũng không có.”
Dường như Ngôn Hành đã đoán ra từ đầu, vẻ mặt cười cười: “Vậy em thích ăn cái
gì?”
“Ừm, kỳ thật em không kén ăn, chủ yếu là gần đây em bị nhiệt rất nghiêm trọng, ăn
vô cổ họng rất đau.”
“Chị ơi, chúng tôi có đồ ăn thanh đạm. Chị xem ở đây ạ.” Nhân viên phục vụ khiêm
tốn nói.
Nhất Thế cảm thấy ăn gì cũng như nhau, không thoải mái tùy tiện lật thực đơn liếc
vài lần, lúc nhìn thấy món cần tây xào hạt điều giá 369 đồng, thật tình khóc không
ra nước mắt luôn. Cô cắn răn, tỏvẻ hết sức bình thản nói:“Lấy một phần cần tây xào
hạt điều.”
“Vâng, chị còn muốn dùng gì khác không ạ?”
Còn muốn gì nữa? Nhất Thế thật muốn chửi. “Không cần!”, Cực lực nhịn cơn nóng,
mỉm cười đáp lại.
“Anh chị chờ cho một lát.” Nhân viên phục vụ cực kỳ lịch sự cầm lại thực đơn, cúi
đầu chào bọn họ rồi đi.
Lúc này Nhất Thế mới dần bớt căng thẳng, giương mắt nhìn vừa vặn đụng phải vẻ
mặ