
người.
Tiểu Tiểu đẩy con về toilet, mời cha con
họ Mai vào. Mai Khánh Hải theo lệ thường đưa con gái đến nhà họ Nghiêm,
hàn huyên mấy câu, dặn con gái phải ngoan rồi vội vàng đi làm.
Nghiêm Cẩn trốn trong nhà nghe xong thì
trợn mắt há hốc mồm, sao không phải là đến yêu cầu chịu trách nhiệm?
Không diễn giống như trên TV à. Cậu nhanh chóng chuẩn bị xong, chạy ra
ngoài vừa khéo lúc Mai Khánh Hải đi rồi. Nghiêm Cẩn lén kéo mẹ đến một
góc, hỏi:
- Mẹ, sao chú ấy không la to như trong TV chiếu cảnh bắt kẻ thông dâm tại giường, chú ấy không bắt con lấy rùa con à?
- Con nghĩ hay nhỉ. Con ơi là con. Loại chuyên gia gây sự như con ấy à, chuyện tốt này sao đến lượt con được
Người làm mẹ vuốt tóc con trai thở dài.
Chuyện tốt không đến lượt mình sao? Tiểu ma vương cảm thấy rất buồn rầu.
Tâm ngữ: người nghe được suy nghĩ của người khác
Hôm nay, theo kế hoạch, Nghiêm Lạc muốn
đưa Nghiêm Cẩn đến công ty đi làm, chuẩn bị tự mình huấn luyện cậu nhóc. Mà Mai Côi vẫn còn sợ đến nhà trẻ, Tiểu Tiểu cũng hiểu chuyện đánh nhau vừa xảy ra nên để Mai Côi ở nhà ít ngày. Vì thế Nghiêm Cẩn nhân cơ hội
nói:
- Vậy hôm nay cũng đưa Tiểu Mai Côi đến công ty chơi đi.
- Công ty là chỗ làm, không phải chỗ trẻ con chơi đùa. Tiểu Tiểu ân cần đáp lời
- Nhưng đó cũng là chỗ con ngồi
tù. Mẹ, rùa con sẽ lo lắng cho con, để em ấy đi xem thì em ấy mới an tâm đi học được. Nghiêm Cẩn nói năng hùng hồn, lý lẽ thuyết phục.
- Ngồi tù là thế nào? Mai Côi không hiểu
- Chính là giam người đấy, đáng thương lắm. Nghiêm Cẩn vội đáp.
Tiểu Tiểu cốc đầu con rồi nói với Mai Côi:
- Chỉ có người xấu mới bị giam
giữ, mục đích là để người làm chuyện xấu bị phạt và hối cải để làm người tốt. Công ty không phải là nhà tù, đừng nghe anh Nghiêm Cẩn nói lung
tung.
Nghiêm Cẩn đứng lên:
- Nhưng mắt thấy mới biết được,
rùa con không đến công ty thì sao biết đó không phải là nhà tù. Để rùa
con đi đi. Trẻ con không biết gì rất đáng thương.
Tiểu Tiểu lau miệng cho Mai Côi, không
nghe con khích tướng. Tiểu gia hỏa này muốn đưa Mai Côi đi còn chẳng
phải định chơi đùa. Mai Côi mà đến thì đương nhiên Nghiêm Lạc sẽ không
dạy dỗ nghiêm khắc, chút tâm tư này của cậu nhóc người làm mẹ đương
nhiên phải hiểu. Vì thế cô nói:
- Tự con đi nói với cha đi, cha mà đồng ý thì được.
Gì cơ? Để cậu tự đối phó với cha? Nghiêm
Cẩn không có gan này. Cậu nhìn Mai Côi một cái, cô nhóc đang ngoan ngoãn ngồi uống nước trên ghế. Con rùa ngốc này, đúng là, không biết phối hợp gì cả. Nghiêm Cẩn chẳng có cách nào, cậu tập trung tinh thần, dùng ý
nghĩ gọi Mai Côi: “Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe rõ trả
lời, nghe rõ trả lời”
Mai Côi buông chén, nghi hoặc quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn hỏi:
- Sao thế?
Tiểu Tiểu đang dọn bàn ăn, nghe vậy quay đầu hỏi:
- Cái gì?
- Không có gì, không có gì!
Nghiêm Cẩn vội đuổi mẹ đi. Cậu tiếp tục
dùng ý nghĩ: “Đây là hành động bí mật, không được nói ra, rùa con, suýt
nữa em làm lộ việc rồi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mai Côi há hốc
thành hình chữ O, cuối cùng hiểu ra, gật đầu. lúc này Nghiêm Cẩn mới vừa lòng, cậu lặng lẽ ra lệnh: “Đợi cha anh thay quần áo đi ra, em chạy đến ôm chân cha, bảo cha cho đến công ty cùng.”
“Vâng”
Nghiêm Cẩn gật đầu. Cái này hình như không phải chuyện gì xấu. Cô nhóc nghe lời anh mình.
Nghiêm Lạc thay quần áo xong đi ra. Hai
đứa trẻ nhìn anh đầy chờ mong, Nghiêm Cẩn ra lệnh trong đầu: “Chính là
lúc này, rùa con, chạy đi”
Mai Côi tuân lệnh, đi xuống ghế, chân
ngắn chạy lon ton đến trước mặt Nghiêm Lạc, ôm chân anh. Nghiêm Lạc cúi
đầu nhìn vào đôi mắt như bảo thạch lấp lánh của Mai Côi, anh hỏi:
- Mai Côi sao thế?
- Chú ơi…
Mai Côi non nớt gọi được hai chữ thì kẹt. Cô nhóc hỏi Nghiêm Cẩn trong đầu: “Anh ơi, phải nói gì nữa”.
Nghiêm Cẩn sốt ruột, vội dạy nhóc: “Nói em cũng muốn đến công ty”
Vì thế Mai Côi nói với Nghiêm Lạc:
- Cháu cũng muốn đến công ty
Ánh mắt Nghiêm Lạc nhìn Mai Côi đáng yêu
chuyển sang con mình, chỉ thấy Nghiêm Cẩn giả vờ giả vịt, thoải mái cầm
quyển tạp chí mẹ mới mua lên, giấu mặt sau tờ tạp chí.
Nghiêm Lạc không nói gì, Mai Côi cũng
không biết lươn lẹo, chỉ ôm chân anh ngơ ngác nhìn. Nghiêm Cẩn chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép, vội ra chỉ thị mới: “Cha không đồng ý, em ngồi xuống đất khóc”
Mai Côi rất nghe lời ngồi phịch xuống
đất, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại rồi hỏi Nghiêm Cẩn: “Anh ơi, khóc không
được thì làm thế nào?” (haha)
Nghiêm Cẩn kích động, thiếu chút nữa xét
nát quyển tạp chí. Đồ ngốc này, sao lại ngốc thế, khóc cũng không biết
giả vờ. Mai Côi không nhận được chỉ thị tiếp theo, đáng thương không
biết nên làm thế nào tiếp, chỉ đành nhìn Nghiêm Lạc đầy mong chờ. Nghiêm Lạc bị đứa nhỏ đáng yêu này làm mềm lòng. Anh thở dài, bế Mai Côi đến
sô pha, chỉ vào gáy con:
- Nhất định là con lại gây rối
Nghiêm Cẩn ôm đầu kêu oan:
- Con nào có, con bị oan. Cha thấy con xúi giục rùa con bao giờ. Là tự rùa con muốn đi đúng không?
Miệng vừa nói vừa ngầm ra lệnh cho Mai Côi: “Mau nói đúng, nhanh gật đầu”
Mai Côi “A” một tiếng, rất phối hợp gật
gật đầu. Ngh