
mở cửa
Giọng nói bình tĩnh của Nghiêm Lạc vừa
quát lên, phía sau cửa yên lặng sau đó nghe được tiếng mở khóa. Tiểu
Tiểu hé miệng cười, quả nhiên vẫn là Nghiêm tiên sinh lợi hại nhất
Bảo mẫu Tiểu Phương mở cửa he hé, từ sau cửa lộ ra nửa khuôn mặt:
- Nghiêm tiên sinh và Nghiêm phu nhân à! Đã muộn rồi, có chuyện gì sao?
- Chúng tôi muốn xem Mai Côi một chút. Tiểu Tiếu khách khí nói
- Nhưng muộn rồi, đã ngủ…
Tiểu Phương nói còn chưa dứt lời, Nghiêm
Lạc đã đặt tay lên cửa, anh không dùng sức nhưng Tiểu Phương hoảng sợ,
vội lui mấy bước. Tiểu Tiểu nhân cơ hội này chạy vào nhà, Tiểu Phương
nhìn Nghiêm Lạc không dám can chỉ nói:
- Chúng tôi đi ngủ từ sớm, đừng xem, làm phiền Mai Côi cũng không tốt
Cô ta che che dấu dấu như thế càng khiến
Tiểu Tiểu lo lắng. Cô đi nhanh vào trong nhìn thấy một căn phòng, cửa
phòng dán một bức tranh, nghĩ đây là phòng ngủ của Mai Côi. Tiểu Phương
đằng sau vội vã định ngăn nhưng dưới ánh mắt của Nghiêm Lạc lại không
dám động đậy. Tiểu Tiểu mở cửa, nhìn thấy chiếc giường bé không một bóng người
- Người đâu? Tiểu Tiểu quay đầu mắng Tiểu Phương.
Tiểu Phương đi đến cửa phòng, vẻ mặt kinh ngạc:
- Ai nha, sao lại thế nào? Mai
Côi đâu? Lúc trước tôi thấy con bé ngủ ở đó mà. Có phải vừa rồi bị đánh
thức mà chạy đi đâu?
Cô ta nói thì thào như tự độc thoại, đi đến toilet nhìn qua rồi sốt ruột:
- Sao không thấy?
Cô ta lại cao giọng gọi:
- Mai Côi, Mai Côi, mau ra đây, em trốn đâu rồi? Giờ chị không chơi trốn tìm với em đâu. Mau ra đây, đừng nghịch ngợm.
Nghiêm Lạc không nói một lời, đi vào
phòng sờ chiếc giường rồi nhìn khóa cửa lớn một chút, sau đó đi kiểm tra từng phòng một. Tiểu Phương thấy anh như vậy cũng không dám nói gì. Mãi đến khi Nghiêm Lạc lấy điện thoại ra gọi:
- Lão Thôi, gọi mấy người đến, chỗ tôi có vụ án trẻ con mất tích
Anh báo địa chỉ rồi cúp máy
Tiểu Phương chấn động, sợ hãi, vội la lên:
- Nghiêm tiên sinh, anh gọi điện gì thế? Mai Côi nhất định là nghịch ngợm trốn đi thôi, mất tích cái gì đâu?
- Cô đừng nói dối. Việc này cô không tránh khỏi trách nhiệm đâu, chờ cảnh sát đến thì cô đi mà nói với bọn họ
- Cái gì? Cảnh sát?
Tiểu Phương vừa hoảng vừa giận:
- Đứa nhỏ vừa mới phát hiện là
không thấy, còn chưa biết gì thì báo cảnh sát cái gì, ít nhất cũng phải
xem tình hình rồi mới nói chứ. Đây là nhà tôi, hai người đêm hôm xông
tới còn gọi cảnh sát linh tinh. Hai người… hai người thật quá đáng
- Cô không cần giả bộ, nếu thấy
có vấn đề thì cô đi nói với cảnh sát ấy. Đêm hôm khuya khoắt, cô ăn mặc
chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, trang điểm như vậy mà dám nói đi ngủ sớm.
Chăn của Mai Côi bị tung ra, giường cũng lạnh, nó căn bản không phải bị
tiếng chuông khi nãy đánh thức. Cửa lớn nhà cô còn có khóa an toàn, cách mặt đất rất cao, vóc dáng của Mai Côi với không thể tới, vừa nãy cô mở
cửa cho chúng tôi phải mở hai khóa chứng tỏ Mai Côi không thể tự mình
chạy ra ngoài. Cô nói dối như vậy còn gì chối cãi.
Tiểu Phương cả kinh, hai mắt đảo vòng, vội lui mấy bước, một hồi liền ứa nước mắt:
- Nghiêm tiên sinh, anh đừng báo
cảnh sát bắt tôi, tôi chưa làm gì cả, tôi đúng là nói dối, tôi không
ngủ, tôi đang chơi trò chơi không để ý Mai Côi. Nhưng quả thật tôi không có làm chuyện xấu, tôi chỉ là lười thôi, chiều nay tôi bị Mai tiên sinh mắng, vừa rồi tôi sợ hai người sẽ nói lại với Mai tiên sinh thì sẽ bị
nghỉ việc nên mới nói dối. Tôi quả thật không biết Mai Côi đi đâu, tôi
không làm gì xấu cả
Tiểu Tiểu đi quanh phòng khách một lượt,
nhìn trên bàn trà thấy đơn thuốc và thuốc của Mai Côi, phát hiện mở cũng chưa mở. Thùng rác là hộp đồ ăn nhanh. Tiểu Tiểu nổi trận lôi đình,
chạy tới trước mặt Tiểu Phương lớn tiếng mắng:
- Tôi dặn cô thế nào, Mai Côi đang bị bệnh phải uống thuốc, ăn uống chu đáo, thế mà cô…
Cô tức giận đến run người, không biết
mắng tiếp thế nào. Đôi mắt như bảo thạch linh động của Mai Côi, bộ dáng
đáng yêu nhu thuận của con bé hiện lên trong tâm trí cô, Tiểu Tiểu cảm
thấy vô cùng đau lòng. Đứa bé đó đáng yêu, nghe lời như vậy, Tiểu Phương sao lại đối xử nhẫn tâm với nó như thế
Tiểu Phương khóc lớn, vội vã cầu xin, nói mình không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hai ngày này nhân dịp lười
biếng chứ bình thường cũng rất chăm chỉ. Cô ta cầu xin đừng gọi cảnh
sát, đừng nói cho Mai tiên sinh, cô nhất định sẽ sửa, về sau sẽ chăm sóc Mai Côi chu đáo. Nhưng Tiểu Tiểu đã chẳng muốn để ý đến cô ta, cô rất
lo cho Tiểu Mai Côi, không biết con bé thế nào. Chẳng lẽ thật sự đang
trốn ở góc phòng nào đó? Sao phải trốn?
Tiểu Tiểu bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Cô mở cả những ngăn tủ trong phòng Mai Côi, lại vào cả phòng Mai Khánh
Hải, tìm khắp chỗ mà trẻ con có thể ẩn náu như vẫn không có. Chỉ còn một phòng nhỏ là của Tiểu Phương, khi nãy Nghiêm Lạc đi vào tìm rồi. Tiểu
Tiểu cũng đành bỏ qua, lại nhìn tủ âm ở phòng bếp, vẫn chẳng thấy gì.
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ rồi chạy vào phòng Tiểu Phương, Tiểu Phương vừa khóc vừa nhìn nhưng cũng không dám kháng nghị,
Lúc này có ba cảnh sát đến đây, vào
phòng, cung kính chào Nghiêm Lạc. Tiểu Phương t